Những lo toan
bận bịu đời thường, một
lẽ thường tình như mọi người chung quanh đang hối hả, như theo một
dòng cuốn mình không thể tránh được. Rồi cũng qua. Bây giờ trong cái
tĩnh lặng chậm chạp của đêm ba mươi, nữa như luyến tiếc cái giá lạnh
của mùa đông cũ, và rồi lại như hân hoan chờ đón cái nắng ấm mùa
Xuân lại về với đất trời. Ngồi yên chờ đợi cái khoảnh khác giao mùa
giữa không gian và thời gian rồi nhìn lại một năm qua, đã làm gì và
những gì chưa làm được. Buồn hay vui? Tất cả như nước chảy qua cầu?
Có chăng một thoáng kỷ niệm xa xưa chợt hiện về như niềm vui chợt
đến để…lạc quan yêu đời, yêu những người chung quanh và yêu chính
mình một chút.
Và rồi cái giây
phút mà ai cũng đang chờ đón đến rồi qua đi. Bây giờ là những lo
toan đăng đẳng dài đang ở trước mặt. Thôi, tự nhủ với lòng mình” Hãy
cứ vui như mọi ngày đừng cuồng điên mơ trăm năm sau”.
“Ngũ thập tri
thiên mệnh, lục thập nhi nhĩ thuận”. 五十知天六十而耳順.
Nhưng mà nghe cái gì , làm cái gì sau khi nghe để gọi là thuận đây?
Câu tự hỏi, rơi vào cái vắng lặng mịt mờ của đêm giao thừa. Hãy quên
đi và ném tất cả vào dĩ vãng.
”Đêm ta nằm
bóng tối che ngang, đêm ta nằm nghe tiếng trăm năm, gọi thì thầm…
Biết thế, nhưng thôi tự ủi an để nghe khúc ca từ nhà họ Trịnh: Còn
đây có bao ngày, bọn ta cứ vui chơi, rồi mai có ra đi. Dù nhớ thương
con người. Còn đây có đêm này, còn em hãy yêu tôi… Và điều cần nhất
bây giờ là “Sống trong đời sống, cần có một tấm lòng”…dù tấm lòng đó
chỉ để” gió cuốn đi”.