Vu vơ ngày đó

 

                  Ngày xưa đó phải chi em nói với tôi một lời chia xa,

chỉ một lời thôi cũng đủ để tôi thôi xót xa.

Giờ đường xưa vẫn đó, vẫn hàng cây chụm đầu vào nhau

như đang t́nh tự trong nhạt nḥa ánh đèn đường vàng vọt

 đẩm ướt sương đêm.

Chỉ c̣n có mổi ḿnh tôi đi t́m chút dư âm ngày tháng cũ.

Con đường bổng trở nên hun hút…

bởi không c̣n có em… 

 

Chưa chi em vội qua cầu,

Để lại riêng một nổi sầu tôi mang. 

Đường nào chân bước lang thang,

Nghe ngày tháng vội hoang tàn dấu xưa.

Quạnh hiu theo nặng hạt mưa,

C̣n đâu, chung bóng đong đưa thuở nào.

Bổng dưng, thoáng chút nghẹn ngào,

Dư âm chốn cũ lao xao hiện về.

Theo từng, chiếc lá mô tê

Chở theo chút lạnh lê thê nỗi buồn.

                                                                                                             

                                                             lê quang thọ

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 


 

[i]