Viên phấn

                Ngày xưa, cuối mỗi buổi dạy, mình có thói quen ném viên phấn ra ngoài cửa sổ. Như cách nói với học trò rằng giờ học đã hết, trang sách đã đóng và mọi cảm xúc rồi sẽ bay theo bụi phấn ngoài kia. Thầy sẽ về lại thế giới của thầy. Các em sẽ về lại thế giới của các em. Mình chẳng còn nợ nần gì nhau. Ít nhất là cho đến giờ học sau.

                Ngày về hưu, mình cũng ném viên phấn ra ngoài cửa sổ, từ giã học trò và biết là sẽ không bao giờ trở lại. Có một chút ngậm ngùi. Có một chút xót xa. Có một nỗi buồn không thể gọi tên. Nhưng chưa bao giờ là nuối tiếc. Mình đã cháy hết mình. Mình đã tự đốt mình đến tận cùng đam mê, đến tận cùng cảm xúc, để thắp lên một chút ánh sáng cho đời và không ít lần đã chứng kiến những nụ cười rạng rỡ trên môi hay những giọt nước mắt hạnh phúc đọng lại đâu đó trên khóe mắt học trò.

                Về hưu, những tưởng không còn viên phấn nào để ném. Những viên phấn trên lớp thì đúng là không còn, nhưng những viên phấn trong mơ thì vẫn còn đó. Mười năm rồi, vẫn thế. Thật kỳ lạ, có những đêm nằm mơ, thấy mình còn…trên lớp, thao thao bất tuyệt về cao trào của vở kịch Hamlet. Đến khi giật mình thức giấc vẫn còn thấy mũi kiếm của Hamlet nhỏ từng giọt máu tươi của Polonius trên sàn.

                Lần khác, lại thấy mình hóa thân thành San Diego đang nằm trong lán, trên chồng báo cũ, mơ giấc mơ sư tử ngày xưa và ước gì chưa bao giờ câu được con cá kiếm lớn nhất trong đời. Để ước mơ vẫn còn là mơ ước. Để ngày ngày còn được thả mơ ước lên trời. Còn mơ là còn hy vọng. Còn mơ là còn sống. Hết mơ rồi, đời còn có gì vui?

18/11/2019