C H U Y Ệ N C O N C Á I
Không ai có thể lập trình cho cuộc đời mình, lại càng không thể lập trình cho cuộc
đời của con cái. Biết đâu, cuộc đời mình không phải do mình điều khiển. Biết đâu, có
một bàn tay Cung thủ vô hình, uốn oằn những cây cung, bắn những mũi tên bay về
phía trước và chỉ có Ngài mới biết mũi tên ấy bay về đâu, như Kahlil Gibran đã nói,
tự rất lâu rồi.


CHUYỆN C O N C Á I
Thơ: Kahlil Gibran (1883 – 1931)
Người dịch: Trung Nguyen


"
Con cái các người không phải là của các người.
Con cái các người là con cái của niềm khát khao được sống.
Chúng đến nhờ người, nhưng không phải từ người.
Chúng ở với người, nhưng không thuộc về người.
Người có thể ban cho chúng yêu thương, nhưng không thể ban cho chúng suy nghĩ
của người
Bởi chúng có suy nghĩ riêng.
Người có thể nuôi dưỡng thân xác chúng trong nhà, nhưng không thể giam hãm tâm
hồn chúng
Bởi tâm hồn chúng phiêu bạt khắp bốn phương trời, nơi người không thể viếng, dẫu
ở trong mơ.
Người có thể nổ lực làm cho mình giống chúng, nhưng đừng hoài công làm cho
chúng giống người.
Bởi dòng đời không trôi ngược, cũng chẳng nấn ná mãi ở hôm qua.
Người là cánh cung từ đó con cái người tựa những mũi tên được bắn về phía trước
Chỉ có Cung thủ thấy hồng tâm ở nơi vô định
Và Ngài uốn cong cánh cung bằng quyền năng của mình để mũi tên của Ngài có thể
bay nhanh, bay xa.
Hãy hân hoan làm cánh cung oằn cong trong bàn tay Cung thủ
Vì đồng thời với việc yêu mũi tên bay
Ngài cũng yêu một cánh cung vững vàng."