Nhà thơ Nguyên Sa trong bài thơ Tuổi Mười ba có câu:
"Sợ thư t́nh không đủ nghĩa yêu đương"
Thơ là mượn ngôn ngữ để bày tỏ tâm sự riêng mang. Mà nỗi niềm th́ luôn là bất tận. Mà ngôn ngử th́ hạn chế. Nên phải dài mới phơi bày hết nỗi niềm mong ai đó thấu hiểu.
Tôi vốn học Hán văn quen với Đường thi nên quanh quẩn cũng ở bát cú cùng yêu vận và cước vận. Thế nhưng đôi lúc bát cú cũng lại quá tầm với. Thôi th́ chọn tứ tuyệt vậy. Tứ tuyệt của tôi lại không rơi vào ngũ ngôn hay thất ngôn mà là lục bát nhưng lại tuân thủ cách gieo vần và niêm luật dù chỉ là tương đối.
Tứ tuyệt nên mỗi lần chỉ gởi bốn bài.
Bốn bài, bốn câu sáu chữ tám chữ
Mây đem bóng nguyệt đâu rồi
Sầu nghiêng nghe bỗng chia đôi cuộc t́nh.
C̣n đây hiu quạnh riêng ḿnh
Mơ đâu một thoáng yên b́nh mong manh
Em đi tóc xoă bên trời,
Tung bay theo gió chiều vời vợi trông.
Em về buông tóc ngồi hong,
Đơn côi dáng mộng cuối đông muộn phiền.
Ngập ngừng trong nắng chiều đi,
Bên hàng hiên vắng tường vi rụng đầy.
Buồn vương sầu lắng hàng cây,
T́m đâu một thuở chốn đây đợi chờ.
Sao em vội bước qua cầu,
Để quên ngày tháng nỗi sầu riêng mang.
Em đi bỏ lại ngỡ ngàng,
Mang theo chút mộng theo làn heo may.
Lê Quang Thọ
Thơ tứ tuyệt của Lê quang Thọ dĩ nhiên là phải hay rồi, v́ anh học chuyên khoa về thơ. C̣n tâm hồn của mỗi bạn chúng ta th́ vẩn c̣n lai láng, có thể có bạn đỗ tâm hồn của ḿnh vào hội họa, có bạn viết văn xuôi, có bạn soạn nhạc, nhưng có ban ngân nga vai câu léo láo, không theo luật nào nhưng nghe th́ vẩn cảm xúc. Ở tuổi anh em chúng ta, mà cất lên được những cung bậc thăng trầm dẫu là khồng vần, không điệu, cũng đă quá tuyệt vời rồi. Các bạn hăy tiếp tục tham gia vào sang tác thơ văn PCT 72 nhé.
Nguyễn Hữu Tùng.