TỰ TÁN KHÚC
Lâu rồi em không về thăm phố cũ
Trường của em chẳng còn thấy tuổi tên
mà anh không dính dáng đến trường em
nhưng lạ quá, đôi khi anh vẫn nhớ !
Xưa, anh gã học trò trông hơi ngố
còn em là cô bé vẻ nhà quê
nhưng thật tình em đẹp hết chỗ chê
điều đó chỉ một mình anh khám phá !
Anh vẫn nhớ như in ngày xưa đó
hai ngôi trường chéo góc một ngã tư
trường anh" ngon" nên còn mãi đến chừ
anh không hiểu trường em sao mất dạng.
Mất thì mất nhưng trường em hảo hạng
vì bọn anh thường tụ tập nhìn qua
cùng một ngã tư nên dễ lân la
trường anh bảnh và bọn anh cũng bảnh!
Sợ kẹt xe nên trường em bãi sớm
anh bên này nóng ruột đợi hồi chuông
lớp học anh ngay cạnh Phòng Hội đồng
anh lẻn đến nhấn tay vào chuông điện
Thầy dạy toán liền xếp ngay sổ điểm
anh hoàn thành cú "nhất tiễn xạ song điêu"
anh ngây ngô nhưng cũng dám làm liều
nếu có dịp anh sẽ vòng tay:
"Thưa Thầy, em tạ tội" !
và chắc chắn Thầy sẵn sàng tha lỗi
vì gặp khó khăn anh biết cách vượt qua
góc bên kia bầy bướm trắng tuôn ra
bên này bọn anh cũng sẵn sàng đổ bộ
và như thế một chàng trai hơi ngố
lại song song bên cô bé nhà quê
nón lá nghiêng trong nắng đạp xe về
má đỏ lựng, nhìn như không quen biết.
Trường anh đó vẫn uy nghi lẫm liệt
(từ lâu... ai cũng ngưỡng mộ trường anh)
nhưng còn đâu tuổi mộng với ngày xanh
một góc khuất anh đứng nhìn mây trắng...
Viễn Định
01/2009