Tưởng rằng đã quên

Viết nhân ngày mất nhạc sĩ Trịnh Công Sơn - 1 tháng tư

   Thôi thế là hết, Chiều này còn mưa sao em không lại, nhở mai trong cơn đau vùi làm sao có nhau hằn lên nỗi đau, bước chân em xin về mau. (Diễm xưa). Và mãi mãi Những hẹn hò từ nay khép lại thân nhẹ nhàng như mây, chút nắng vàng giờ cũng vội khép lại từng đêm vui (Như một lời chia tay).

   Ngày tháng nào đã ra đi khi ta còn ngồi lại, cuộc tình nào đã ra khơi ta còn mãi nơi đây??? (Tình xa)

   Em ra đi không một lời từ giã, lặng lẽ âm thầm như ngày nào em đến bên tôi để tôi đã Yêu em bao ngày nắng, tôi đã yêu em bao ngày mưa yêu em bên đời lặng lẽ (Trong nỗi đau tình cờ).

   Chỉ còn mỗi riêng tôi bơ vơ lạc lõng Khi tình trôi đã trôi xa, nụ cười đã cuốn ta đi (Tình xót xa vừa). Tất cả chỉ là sương khói còn có chăng Đôi khi thấy trong gió bay lời em nói, đôi khi thấy trên lá cây ngày em đã xa tôi. Đôi khi bước qua phố xưa lòng tôi nhớ, đôi khi thấy trăm vết thương rồi như đá ngây ngô (Rồi như đá ngây ngô).

   Ngày xưa đó, Em đến bên đời hoa vàng một đóa, một thoáng hương bay bên trời phố hạ nào có ai hay ta gặp tình cờ, nhưng là cơn gió… và tôi cầu nguyện xin cho bốn mùa đất trời lặng gió, đường trần em đi hoa vàng mấy độ những đường cỏ lá từng giọt sương thu yêu em thật thà. (Hoa vàng mấy độ). Ngày đó Tôi đã yêu em trong mùa gió khi lá cây khô bay đầy ngõ, yêu em không cần vội vã. Tôi đã yêu em như trẻ thơ, đâu biết đôi khi có lìa xa. Yêu em trái tim thật thà (Trong nỗi đau tình cờ).

   Và trong tâm tư tôi xin Tạ ơn người tạ ơn ai đã đưa em về chốn này, tôi xây mãi cuộc vui…tạ ơn người tạ ơn ai đã cho tôi còn những ngày ngồi mơ ước cùng người. Nhưng Tình như lá bổng vàng bổng xanh. Em ra đi như thoáng gió thềm. Để lại đây thành phố không hồn. Qua con sông nhớ người đã xa… Để giờ đây Thành phố vẫn nắng vàng vẫn mưa. Cây sang thu lá úa rơi mù. Chuyện ngày xưa heo hút trong mơ (Tạ ơn). Với tôi Một ngày tình cờ biết em là ngày lạ lùng biết trần gian (Còn thấy mặt người)

    Thôi thì Về trong phố xưa tôi nằm, có lần nghe tiếng ru bên vườn. Chợt như xác thân không còn, và cạnh tôi là đồng vắng…(Lời thiên thu gọi).

     Còn em bây giờ ở đâu Em còn nhớ hay em đã quên trong lòng phố mưa đêm trói chân, dưới hiên nhìn nước dâng tràn phố bổng là dòng sông uốn quanh (Em còn nhớ hay em đã quên).

     Em bỏ tôi mà đi thật rồi, tôi cứ tưởng em giận hờn vu vơ theo cách đỏng đảnh của cô gái Huế nên cũng thật thà Ừ thôi em về chiều mưa giông tới, bây giờ anh vui (Cuối cùng cho một tình yêu). Cho dù tôi biết Vẫn thấy bên đời còn có em, tấm lòng em như lá kia còn xanh (Vẫn có em bên đời). Nhưng sao Em đi về nơi ấy, nơi đâu nơi đâu sông cạn đá mòn, trăng treo đầu con sóng tan theo tan theo chút tình xa vắng (Lặng lẽ nơi này).

      Bước lang thang trên lối cũ vẫn Đường phượng bay mùa không lối vào, hàng cây lá xanh gần với nhau (Mưa hồng) thế mà chúng mình mất nhau thật rồi. Quán xưa của một thuở hẹn hò nhưng rồi bổng thấy đời mình là những quán không, Bàn im hơi bên ghế ngồi, ngày đi đêm tới đã vắng bóng người (Nghe những tàn phai).

     Một ngày còn sống chiếc bóng lung linh, tình vừa ngủ quên Dưới bóng tối tăm một đời về không hai tay quy hàng Giọng người buồn tênh Cơn đau nung hồng thèm tuổi hồn nhiên, ngồi nhìn trời xanh (Vẫn nhớ cuộc đời).

   Tháng ngày lặng lẽ trôi, mỗi lần có dịp quay lại thành phố này, tôi vẫn đến và chờ em cuối con đường vắng như thuở còn có nhau, vẫn mong chờ một cái gì đó Dù chiều nay không ai qua đây, Hỏi thăm tôi một lời, vẫn yên chờ đêm tới. Lòng ta trăm con hạc gầy vút bay (Hãy cứ vui như mọi ngày).

    Không còn ai đường về ôi quá dài, Những đêm xa người Chén rượu cay một đời ta uống hòai (Phôi pha). Chiều xuống chầm chậm như tiếc nuối, Xin đứng yên trong chiều, lao xao từng bóng hoàng hôn, Xin đứng yên trong chiều treo tình trên chiếc đinh không, Gập ghềnh nhiều kiếp lưu vong, ta lăn đời đã quá đôi tay vẫn còn ôm mịt mùng. (Tình xót xa vừa).

    Lời cuối xin gởi đến em ở một nơi nào đó rằng Từ trăng thôi là nguyệt. Mỏi mê đá thôi lăn. Vườn năm xưa vừa mệt Cây đam mê hết nhánh, Từ trăng thôi là nguyệt Tôi như đường phố nhiều tên Từ em thôi là nguyệt tôi xin đứng đó một mình (Nguyệt ca).

                                                                                      Thanh Minh tiết, Bính tý nhật

lêquangtho

 

 

Lâu lắm  rồi chưa một lần quay trở lại
Thăm
trường xưa và lớp cũ của ngày nào
Hàng phượng vỹ  đã bao lần thay lá
Còn chăng ai  đó nhặt  hoa rơi !

Năm tháng  trôi  trên cuộc đời vội vã

Mãi mê tìm dấu  lặng cỏi phù du
Tuổi
học trò thuở ấy giờ xa vắng
Bên phố phường lặng lẽ bước thời gian

 

Quay quắt muốn chút dư âm ngày tháng cũ

Nhặt về lòng kỷ niệm thuở xa xăm
Bâng khuâng chợt
hỏi trường xưa ấy

Có còn chăng những kỷ niệm thuở học trò


Nhưng tôi hiểu bao năm rồi xa cách biệt
Chắc không còn ngày tháng mộng với mơ

Nghe quạnh quẽ trong mưa chìêu hiu hắt
Chợt thoáng buồn không hiểu  bởi vì đâu!

Lequangtho a2, b3