TÌNH KHOAI
“Mênh mông một thuở tình khoai”
Những cánh đồng khoai một thời thơ dại
Vẫn theo ta vời vợi tháng năm dài
Ơi! Những luống cày tươi màu khoai sắn
Ta hồn nhiên lượm nhặt tuổi thơ ngây.!
Mùi khoai xưa đầy vơi thơm kỷ niệm
Như cùng ta ấm áp mãi bây giờ..
Mùa xưa cũ mà lòng sao chẳng mới.!
Đời thoảng qua như bóng nhạn trường không*..
Những sắn khoai thương quãng đời gian khó
Tạm ấm lòng qua sáng lạnh chiều đông
Ai cũng có những tháng ngày mãi nhớ..
Đông sang mùa mưa bão lụt mênh mông.!
Rồi sắn khoai cũng theo vào đại học
Mắt vàng mơ bởi khoai sắn bao ngày..
Em đâu biết sáng nào khoai cũng sắn
Ta mơ màng hương vị đắng cà phê.!
Thèm hồn nhiên hơi khói thuốc bạn bè
Ly trà nóng cho lòng thôi nghẹn lại..
Một cõi đi về nỗi niềm thế thái
Mùa vẫn qua xanh dấu ấn tâm hồn..
Ngày xưa xa khoảng trời riêng nhớ mãi..!
*******************************
Và một chiều góc cà phê Bụi vắng
Bỗng ngỡ ngàng xưa ấy thuở sắn khoai..
Em hồn nhiên cà phê cùng khoai sắn
Mắt thoáng buồn vương vấn nét quê hương.!
Sắn nhớ khoai nuôi tình yêu đất Mẹ
Quê xưa nghèo một nắng với hai sương
Dáng Ngoại tảo tần bữa khoai bữa sắn
Nhưng tình thương chan chứa cả tấm lòng.!
Sắn và khoai thấm mồ hôi của Mẹ
Hóa ngọt bùi ngan ngát vị hương quê
Tình dạt dào ấm áp những mùa xuân
Em nồng nàn hương mặn muối gừng cay..
Cà phê đậm đà thuở ấy bâng khuâng
Giấc mơ đong đưa đồng xanh mây trắng
Cánh nhạn quay về xao xuyến sông trăng..
Duyên cà phê hay duyên thắm tình quê.!
Một thuở nào – cảm ơn đời khoai sắn..!
ĐặngÚt
--------------------
(*) Nhạn quá trường không / Ảnh trầm hàn thủy.. (Hương Hải Thiền Sư)