THƠ NGÀY ... VUI VẺ
Đồi núi Sơn Trà gập ghềnh thác đá.
Biễn Mỹ Khê dòng nước mát trong xanh.
Anh cùng em dưới chân núi Ngũ Hành.
Dòng sông Hàn sáng nay êm ả.
Các bô lão dưỡng sinh thong thả.
Nhiều ánh mắt cùng niềm vui khó tả.
Đặng Văn Thành
Ta mỉm cuời cho mình, cho bạn!
Thơ cho bạn, sao ý́ tưởng cứ tiêu tan!
Thơ cho nàng lạị một trờì dậ̣y sóng.
Ngôì với nhau ta vẫ̉n thường lóng ngóng.
Tưởng một thời ̀tình và bạ̣n mãỉ hoang vu.
Như mới hôm qua ta chỉ là thằng cu.
Qua chớp mắt, nặng sa vào thành cụ!
Cuộc đơì ơi! Ta hu hu muốn khóc!
Diên Sinh
Dưới bóng lá mắt nhìn đắm đuối.
Bàn tay hờ lửa ấm thời gian.
Chân bước nhẹ rộn ràng hơi thở.
Bầu trời xanh ơn lộc trao cho.
Đêm buông xuống tràn đầy hạnh phúc.
Bình minh lên thoáng mùi rơm rạ.
Ánh nắng vàng trả lại tuổi xuân.
Dòng sông êm nhắc bao kỷ niệm.
Biển trong xanh ... vang vọng tiếng chào.
Trần Văn Cát
Một sáu sáu sá gì đâu bạn.
Vẫn làm thơ ta cứ lạc quan.
Nghe tôi kể bạn một trang.
Nếu mà tôi đúng xin tràng pháo tay.
Biển đông có bạn Trần Khoan.
Lắm khi bạn cứ la làng: Nợ em.
Đặng Thành dưới biển ngồi xem.
Ngắm cô áo ướt bổng ... thèm ăn xôi.
Ta đi tản bộ một hồi.
Mắt dơ dác ngắm một đồi ... núi đôi.
Sáu giờ ta phải về thôi.
Ghé qua bạn Cát cùng tôi bước cùng.
Áo xanh áo trắng áo vàng
Cát ta chọn một cô nàng ...áo 0.
Tám giờ ta lại lông bông.
Mười ba chưa đến vòng vòng ba lăm.
Gọi ra một cốc lip ton.
Trà chưa kịp uống một ông tới rồi.
Nôva bước xuống một hồi,
Lợi ta cho tớ một ly trà gừng.
Ngập ngừng bạn Ẩm đổi ga.
Thay xong bình mới, gọi cà phê phin.
Đủng đa đủng đỉnh Diên Sinh.
Thong dong xe đạp một mình thể thao.
Áo quần giày dép bảnh bao.
Bạn Khanh vừa tới gọi tao một chầu.
Nào Thành Cát Lợi Sinh Khanh.
Khoan khoan ta đợi một anh... nhà Hồ.
Dường như bạn ở nhà thờ.
Ba ba không uống liếc chờ la rue.
Còn Dư bận bịu lu bu.
Cốc, ly, trà, thuốc tít mù xoay quanh.
Thôi nào hãy nghỉ đi anh.
Mồi ngon bia lạnh để dành đem ra.
72 bè bạn của ta.
Nâng ly ta ú tà tà...rồi say.
Bạn nghe tôi kể có hay?
Nếu không xin trả pháo tay một tràng.
Trả xôi cho biển, trả nàng cho ......sông.
Đặng Văn Quốc
Gió lay động hoa cải vàng trước cữa.
Tuổi thơ ơi, anh nhớ đến tháng 10.
Sân đẫm ướt mẹ gieo từng hạt giống.
Hàng rào tre che chắn lũ gà con.
Trời mây đen gió bấc về lành lạnh.
Bên bêp cơm mẹ kể chuyện ngày xưa.
Con trâu già trong chuồng rơm ướt sũng.
Hàm răng đưa ngao ngán cỏ tranh khô.
Sáng hôm nay bầu trời không thức giấc.
Gió bấc về lòng bỗng nhớ bâng khuâng.
Nguyễn Hữu Tùng