TA TIỄN MÌNH VỀ

 

Ờ thôi ta tiễn mình về

Ngòai kia trời đã bốn bề mưa giăng

Phải mình đang khóc hay không

Mà sao nước mắt ướt dầm vai ta

 

Mình thổn thức mình thiết tha

Lòng ta muối xát gừng xoa rối bời

Ái ân kia đã xa rồi

Cũng xa lăn lắc một thời thanh xuân

 

Bẽ bàng câu chuyện trăm năm

Đời ta gió giập cát lầm đẩy đưa

Chập chờn bến cũ đò xưa

Trường giang sóng vỗ sương khua lạnh lùng

 

Ta mình tình có duyên không

Chút tri âm đó đèo bòng mà thôi

Mai ra góc biển chân trời

Son phai phấn nhạt hương trôi cần gì !

 

Đêm nay ta tiễn mình đi

Vai ta mình khóc biệt ly cuối cùng

Tóc mình gió thổi bay tung

Môi mình lạnh buốt như  vùng băng tan

 

Hồn ta như đám cỏ hoang

Heo may hiu hắt thu sang não nề

Mình ơi ta tiễn mình về

Trong sương vọng tiếng ô đề lẻ loi  !

 

                                                TRẦN HOAN TRINH

                                   

 

 

 

NỖI BUỒN CON GÁI

 

Mình ơi ! Thành phố chiều nay gió

Thành phố chiều nay  mưa bay  mau

Tôi  một mình ngồi trong quán nhỏ

Nghe tiếng mưa buồn lại  nhớ nhau

 

Thân gầy áo mỏng  nghe chừng lạnh

Thiếu vòng tay mình che ấm xưa

Từ thuở mình đi thương mòn mỏi

Đời cứ vô tình chuyện  đón đưa

 

Bao giờ gặp  được chiều mưa cũ

Ngắm bóng  hoàng hôn một thuở nào

Tìm lại  một thời con gái đẹp

Mình đi không nhớ tháng năm sao ?

 

Bao giờ trở lại thời hoa mộng

Tay  khoác vai nhau dạo phố chiều

Theo  những  con đường nhiều lá rụng

Tóc mình đan từng ngón tay yêu

 

Mình ơi ! Mưa cứ bay vào mắt

Mình có còn không như thuở xưa ?

Tôi về tóc rối bù che mặt

Nghe cả tâm hồn cũng gió mưa !

 

                                    TRẦN HOAN TRINH