Tiệm tạp hóa nhà họ Lê

Kính thông báo cùng bạn bè gần xa, kể từ hôm nay, tôi khai trương tiệm tạp hóa nhà họ Lê. Tiệm chúng tôi với tôn chỉ phục vụ quư khách tất cả các mặt hàng, và dù có thượng vàng hạ cám nhưng chất lượng đảm bảo các tiêu chí. Hôm nay nhân khai trương cửa hàng tôi xin giới thiệu đặc sản có tên gọi:

Phổ biến kinh nghiệm

1. Hảy nhớ số xe của bạn ḿnh

Thông thường bạn bè quen nhau thường hay biết số điện thoại di động, số cơ quan, số điện thoại nhà riêng, và biết thêm số nhà, tên đường của nhà bạn ḿnh. Nhưng theo kinh nghiệm mà tôi trải qua th́ các bạn nên cần biết thêm và nhớ số xe (kể cả số xe ôtô, xe tải…) của bạn ḿnh nữa. Chuyện tôi kể sau đây sẽ chứng minh điều đó.

Một lần, lâu rồi, Đặng Văn Quốc B4 rủ tôi và nhạc sĩ Phạm T́nh về quê vợ ở Đại Lộc ăn giỗ. Vốn tham ăn, nghe xong tôi và Phạm T́nh đồng ư cái rụp, hẹn Quốc sáng mai sẽ đi. Bản chất vốn không mấy cẩn thận như người khác, vả lại, nghĩ rằng thời buổi bùng nổ thông tin liên lạc thế giới đang ào ào sử dụng hệ thống GPS nôm na gọi là định vị ṭan cầu, th́ xá ǵ Đại Lộc mà không biết, Chỉ cần nhấc máy Alô một cái là xong ngay, nên chỉ biết là Đai Lộc chứ không nắm tường tận tên xă, tên làng (Nói thật nếu tôi có hỏi chưa chắc ǵ Quốc đă biết quê vợ nó là ở đâu, bởi v́ mổi lần về quê vợ, nó được vợ ngồi sau chỉ vẽ đường đi nước bước nên cần ǵ tên làng tên xóm cho nó mệt cái đầu). Chủ quan kèm theo cái tính bất cẩn như tôi đúng là tai họa khôn lường.

Đúng hẹn tôi đến nhà phạm T́nh chở nó đi Đại Lộc. Hai thằng nhắm hướng Đại Lộc mà tiến. Sau khi ghé Ái Nghĩa uống nước, tụi tôi đi tiếp lên phía Hà Tân (vùng nầy tôi biết khá rơ v́ có một thời gian rất dài tôi thường xuyên đi qua đây).

Cái giá cho sự hấp tấp vội vàng chủ quan của tôi bắt đầu lộ diện trong cái nắng oi bức của vùng trung du bán sơn địa. Tất cả mọi cuộc goi để liên lạc với Quốc đều vô vọng, chỉ nhận được tiếng ̣ í e. Khu vục chung quanh từ Hà Nha lên đến Thượng Đức ḥan ṭan mất sóng S.Fone (mà tôi lại đang dùng S.Fone). Vào bưu điện gọi qua Mobile, Vina vẫn không liên lạc được v́ chung quanh đây không hề có một trạm PTS. Cái nắng cộng với cái dạ dày cồn cào v́ đói (nghe đi ăn giỗ mà lại giỗ ở nhà quê nên tôi và Phạm T́nh đâu có ăn sáng sợ no không ăn được nhiều, nên chỉ ghé nhà Phạm Nho A2 uống nước) đúng là trời hành hai thằng tôi.!

Đúng như người ta nói tập thể là trí tuệ (hai thằng có thể gọi là tập thể rồi vả lại chúng ḿnh thường hay nói câu “dân Phan Châu Trinh mà”). Hai thằng tôi đi loanh quanh (nhưng không không phải đi như Trịnh Công Sơn nói là đi đâu loanh quanh cho đời mỏi mệt), thăm ḍ nghe ngóng, tím kiếm bằng tất cả những ǵ có thể thể hiện được, dài ḍng lắm, truân chuyên lắm các bạn ơi. Chỉ có thông minh như tụi tôi (tôi th́ chưa biết sao chứ Phạm T́nh là nhạc sỹ chắc là có thông minh?) mới t́m được một địa chỉ có những thông tin gần đúng như: nhà đang có giổ, có cô con gái lấy chồng ng̣ai Đà Nẵng, ông rễ nghe đâu làm to lắm nhưng cái tội là xấu trai (Xin lổi Quốc, tao nói thật đó hay là họ so sánh tao với Phạm T́nh quá đẹp trai nên suy ra Quốc hơi bị xấu..), thế là đúng rồi. Hai thằng ḷng ṿng quanh ngôi nhà đang bay mùi xào nấu thơm lựng nghe bụng càng cồn cào thêm, hy vọng thấy bóng dáng thằng bạn thân yêu … một ṿng, hai ṿng, rồi ba ṿng lượn lờ. Sợ người ta nghi ngờ, nói thật tôi và Phạm T́nh b́nh thường vốn có khuôn mặt và dáng vóc nh́n không mấy lương thiện, giờ đây đang đói nên chắc là dài thêm ra rất dể bị….(Bị ǵ chắc các bạn hiểu rồi). Tiến thóai lưởng nan, làm sao bây giờ, Quốc ơi là Quốc giờ nầy anh ở đâu???. Có biết nổi khổ của tụi tao không? Ai biểu tham ăn làm chi cho khổ thân thế này.
Đang mờ mắt một phần v́ đói một phần v́ nắng trưa, bổng tôi sáng ra v́ một phát hiện (Không biết ông Archimede sung sướng thế nào khi phát hiện ra lực đẩy trong bồn tắm chứ riêng tôi và Phạm T́nh th́ sự phát hiện này ngang bằng hoặc hơn thế nữa)

Bên đống rơm một chiếc xe Wave mang biển số 43 như vậy thêm yếu tố cũng cố cho dự đóan của tụi tôi và cái số xe 1943 là tiên quyết cho sự phán đóan rằng: Quốc đang ở đâu đây. Sau khi chỉnh sữa tư thế lẫn áo quần, hai thằng tôi hiên ngang đúng mực là dân thành phố bước vào nhà, (lúc này đang dọn thức ăn lên bàn, thế là khỏi phải chờ, may quá…). Và đúng lúc này thằng bạn yêu quư của tụi tôi lại xuất hiện, nh́n mặt nó tôi thấy người hàng xóm có nhận định hơi sai lầm về bạn tôi, Quốc đẹp trai thật. Cười thật tươi hơn bao giờ hết

Sau đó là những ǵ tôi xin nhường cho Đặng Văn Quốc kể tiếp, v́ tôi và Phạm T́nh lúc này chẳng thấy ǵ ng̣ai mâm cỗ.

Đó các bạn thấy lời tôi nói có đúng không, vậy th́ c̣n chần chờ ǵ nữa mà không ghi vào bộ nhớ số xe của bạn ḿnh, biết đâu có lúc cần đến nó.

Chủ quán

8/3/2009

Viết về Mẹ,

(Cho tôi thắp riêng một nén hương ḷng gởi đến vong linh của mạ tôi nơi cửu tuyền..)

Mẹ già như chuối ba hương,
Như xôi nếp mật như đường mía lau.

Quả đúng như thế thật, không có hạnh phúc nào hơn là c̣n có mẹ. Hạnh phúc lớn lao, quư giá cho những ai trong chúng ta đến cái tuổi bây giờ vẫn c̣n có mẹ bên cạnh, có mẹ trên đời để kêu Mẹ ơi! Xin hăy trân trọng và nâng niu cái ân sũng mà thượng đế không phải lúc nào cũng sẳn ḷng ban phát đều cho tất cả mọi người trên trần thế này.
Cái hạnh phúc tuyệt vời mà không phải ai ai trong chúng ta cũng may mắn có được
Trong bận bịu lo toan để mưu sinh, tồn tại, với ḍng chảy khắc nghiệt cuộc đời. Xin hăy dành cho người yêu dấu nhất trong đời ḿnh những phút giây c̣n lại mong manh như sương khói, như ngọn đèn trước gió những ǵ quư báu nhất mà ḿnh có được.

Bao nỗi nhọc nhằn, toan tính, chắt chiu để lo cho chồng cho các con, giờ đây tóc của mẹ bạc màu theo tḥi gian, cùng với nếp nhăn trên khuôn mặt và đôi mắt giờ không c̣n tinh anh như xưa . Tôi biết, đa số trong chúng ta, đă lâu rồi măi măi không c̣n có dịp để kêu hai tiếng mẹ ơi. Tôi cũng thế mạ tôi đă vĩnh viển bỏ tôi mà đi từ lâu không một lời trăn trối sau cơn đột quỵ. Thế nên tôi thèm thuồng, ao ước với những ai đang c̣n mẹ.
Nhân ở đây, xin chúc mừng và xin xẻ chia với niềm hạnh phúc đó đến với các bạn Nguyễn Đổ Kính, Huỳnh Mao, Nguyễn Công Tŕnh, Nguyễn Văn Dư, Trần Phú Hưng, Đặng Văn Quốc , Phan Đ́nh Tân, và rất tiếc những ai đó tôi chưa biết (Tôi đang thu thập thông tin).

Đường xưa lối cũ
Có mẹ tôi run run trong hôn hoàng
Ḷng già thương nhớ,
Nhớ đến tôi, lom khom đi t́m con...

Trong các ca khúc viết về mẹ mà tôi biết được, th́ ca khúc Đường xưa lối cũ của Hoàng Thi Thơ là ca khúc gây ấn tượng nhất đối với tôi (Hơn cả Bông hồng cài áo của Phạm Thế Mỹ). Sự chia xa nào mà không có những giọt nước mắt, nhưng với tôi những giọt nước mắt muộn màng bao giờ cũng là những giọt nước mắt khổ đau nhất, xót xa nhất

Khi tôi về, bồi hồi trong nắng,
Tưởng gặp mẹ tôi hân hoan đứng đón con về ,
Nào ngờ mẹ tôi ra đi bên kia cuộc đời không lời biệt ly trước khi phân kỳ...

Công cha như núi Thái Sơn,
Nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra...

Núi Thái Sơn dù có cao đến đâu cũng có thể đo được dù tương đối dù có dung sai, cũng có hạn chế của nó. Chớ nước trong nguồn th́ bất tận không đong đo đếm được dù với bất cứ phương tiện nào kể cả trong thời đại hiện nay nếu có đo được cũng chỉ là những con số tương đối ở một thời điểm nào đó của ḍng chảy mà thôi.

Cửu tự cù lao: sinh, cúc, phủ, dục, cố, phục, phủ, súc, chúc đă nói lên cái bao la, cái vạn hữu của mẹ chúng ta.

Tôi rất thích cái không khí bạn bè cũ gặp nhau một năm xuân thụ nhị kỳ v́ thế nâng rồi cạn chén cũng không biết bao cho thỏa ḷng tri âm tri kỷ cho buổi hàn huyên tâm sự...Nhưng tôi đă có lần đề nghị là việc bây giờ cần làm hơn bao giờ hết bởi có hoặc sẽ không bao giờ có dịp nữa. Là tổ chức đi thăm mẹ của các bạn chúng ta.

Trẻ được tấm quà,
Ǵa được manh áo mới,

Không thực tế nào hơn, Xin hăy làm những ǵ để các bà mẹ chúng ta có được niềm vui trong ngày tháng c̣n lại trên cơi trần gian...
Xin hăy một lần nghe tôi,

Một vài ḍng nhân ngày 8 tháng 3

Chủ quán.

 

9/3/2009

           Nhỏ to một chút, 8 tháng 3

Quan niệm sống, nhân sinh quan, tâm lư, thói quen, tập tục... (nói ra th́ nhiều) của người phương tây khác nhiều (có cái ḥan ṭan trái ngược) so với người phương đông. Nhưng khi nhận định và đánh giá về người phụ nữ trong mỗi chúng ta (Chắc mọi nổi khổ đau đều giống nhau chăng???) th́ lại có cùng chung một nhận xét.

Ở bên tâycó câu

Đàng sau sự thành công của người đàn ông có bóng dáng của người phụ nữ

C̣n ở bên ta lại có câu

Giàu nhờ bạn sang nhờ vợ

Đúng là đông tây hội ngộ và có cùng chung quan điểm

Thưa các chị,

Chỉ chừng đó thôi đủ để nói lên rằng đàn ông nói riêng và cả nhân loại nói chung luôn luôn đề cao giá trị và vai tṛ của người phụ nữ mà ở đây là người vợ trong gia đ́nh.

Hôm nay ngày 8 tháng 3, tôi xin có đôi lời gởi đến các chị là phu nhân của các bạn tôi trong nhóm học sinh Phan Châu Trinh 72.

Thưa các chị,

Công bằng mà nói rằng không thể phủ nhận công lao dạy dổ, nuôi nấng, chăm sóc các đấng phu quân của các chị được. (Có thế mới được Vai năm tấc rộng lưng mười thước cao và Mày râu nhẳn nhụi áo quần bảnh bao).

V́ thế, trong những lần bạn bè gặp nhau, tôi thường hay căn dặn các bạn tôi là luôn phải nói với phu nhân của ḿnh câu tâm niệm rằng:

Ơn này không biết lấy ǵ trả,

Xin quỳ hai gối chống hai tay

Và thêm một điều nữa lấy bài học từ kinh nghiệm bản thân, tôi cũng xin mạn phép giáo điều với các bạn tôi về cách đối xử với các phu nhân đó là:

Không những tuyệt đối sợ vợ mà c̣n phải sợ mẹ vợ, chị em vợ và họ hàng có liên quan ít nhiều đến vợ (Riêng anh vợ thi xin miển, bởi v́ ḿnh đă có cách để khỏi phải sợ). Bởi rằng khi đă sợ như vậy th́ chẳng c̣n ǵ để sợ nữa phải không các chị?

Thưa các chị,

Đàn ông chúng tôi, mỗi lần gặp là hay nhậu, thật t́nh mà nói đây là thói quen để lại của người xưa thay v́ “Miếng trầu đầu câu chuyện”, giờ t́m đâu ra cau trầu, nên đành phải uống bia vậy. Cũng thật t́nh mà nói uống bia uống rượu đâu phải lúc nào cũng sung sướng đâu. Nếu uống bia uống rượu mà sung sướng th́ làm ǵ tự điển ngôn ngữ nói Việt Nam có các cụm từ “chạy đạn”, “qua quận”….

……….

Chuyện là vậy đó, có những niềm riêng làm sao ai biết. Nói ra th́ nghe điệp khúc “khổ lắm biết rồi nói măi”

Thưa các chị,

Hôm nay nhân lần thứ chín chín ngày Quốc tế Phụ nữ 8/3, Nhóm học sinh Phan Châu Trinh 72 xin gởi đến các chị “ Dưới ánh nắng sương long lanh triệu cành hồng khoe sắc thắm..”, và “anh sẽ v́ em làm thơ t́nh ái, cho mắt em xanh đến tận muôn đời..”.

Trân trọng,

Chủ quán