Sài Gòn Mưa
 

chiều sài gòn   lọt thỏm giữa đám đông
ma xui khiến chạm mặt tên bạn cũ
một đứa lang thang   một thằng xa xứ
nỗi vui như lấn chật cả lòng đường
 
giây phút bất ngờ tận thị tha hương(*)
chưa kịp nói đã xô nhau vào quán
nầy cô chủ hai ta đây là bạn
ta soạn đời   em soạn cốc   sương sương…
 
chiều sài gòn thường mây sập mưa tuôn
buồn vui cũng trút như mưa mái quán
tao giống mày đã trôi không âm vọng
mầy khác tao rẽ dạt một dòng riêng
 
bao nhiêu năm rồi khắc nhớ khắc quên
lòng không chật nhưng biết đâu mà hẹn
mầy cũng đã cố đi nhưng không đến
ngửa hai tay vẫn những ngón tay buồn
 
chiều vây mưa   chiều đẫm ướt sài gòn

lời bung vỡ huyên thuyên trong quán cóc

đời vui quá mầy chỉ còn râu tóc

tình đầy sao rót mãi vẫn ly không

 

đất khách quê người say tỉnh lông bông

trời ngầy ngật vì mưa không chịu tạnh

đám râu tóc không làm mầy bận rộn
tao chỉ e hoang dại một hồn đời
 
mầy lặng nhìn qua khe cửa   mưa rơi
sáu mươi tuổi vẫn đi mòn năm tháng
vẫn nắng gió những nẻo đời bạt mạng
vẫn hát hoài câu hát cũ    thời gian…
  
mầy cả cười   xưa ấy núi non ngàn
tao cố giết tình đi mà không chết
rồi khoác tay   với tao mày hẳn biết
rồi xô quán mà đi không tạm biệt
 
sài gòn mưa   đơn độc  tiếng chân   mưa…
 
                                                                 Nguyễn Công Mẫn
 
---------------
(*) bình thủy tương phùng tận thị tha hương chi khách (Vương Bột)