Rêu

 

Cứ sau Tết là mùa rêu lại về trên rạn Nam Ô. Giữa biển trời bao la, những tảng đá lộ thiên bám đầy rêu phủ, xanh ngát một vùng trời. Giữa khung cảnh đẹp như tranh vẽ, du khách thập phương đổ về, thả hồn vào thiên nhiên, t́m lại một chút thanh b́nh giữa ḍng đời náo nhiệt. Ngoài màu xanh mát mắt, ngoài vẻ đẹp hoang tàn, rêu có ǵ mà quyến rũ người ta đến thế?

 

Rêu phủ bóng thời gian. Không có thời gian th́ không có rêu. Do đó, nói đến rêu c̣n là nói đến kỷ niệm, là nói đến những giọt lệ đă lặng lẽ rớt xuống bên đời, là nói đến những nụ cười đă vỡ vụn giữa thinh không, là nói đến những ngọt ngào ta đă hưởng, là nói đến những đắng cay đă từng gậm nhấm đời ta. Về với rêu để ôn lại đời ḿnh.

 

Rêu nhuốm màu cổ kính, tịch liêu. Rêu gợi lên những thành quách hoang tàn. Về với rêu là về với một thời quá khứ vàng son trong tâm thức. Thời ấy, tuy qua rồi, nhưng không phải là mất dấu. Về với rêu là về với ta xưa, về với một thời ta đă sống, để c̣n nhớ ta là ai và ta sẽ là ǵ.

 

Rêu phảng phất phận người. Rêu là loại bèo dạt mây trôi, chẳng có thân phận cao sang ǵ trong thế giới sinh vật. Rêu cũng sẽ chỉ là rêu thôi, chứ không thể trở thành cái ǵ khác. Rêu sao giống đời ta, với thân phận bọt bèo. Về với rêu là về với chính phận ḿnh.

 

Rêu là biểu tượng của sự hồi sinh, bất tử. Rêu tự sinh, tự diệt. Không ai và không cái ǵ có thể diệt được rêu. Rêu chết đi và rêu sống lại, an nhiên, tự tại giữa đời. Về với rêu là về với sự an nhiên tự tại ấy. Để sống tử tế với đời. Dù ta chỉ là rong rêu, nổi trôi, bèo bọt.