Ông là ǵ? Ông là ai?

Nguyễn Chí Trung

 

 Ông là ǵ? Theo Hoàng Phê (2009: 973), ông là “người đàn ông sinh ra hoặc thuộc thế hệ sinh ra cha hoặc mẹ”. Ông chỉ là thế thôi sao? Liệu ông có c̣n là ǵ khác sau định nghĩa lạnh lùng ấy của ngôn ngữ học?

 

Các cháu của ông ơi,

 

Với ông, ông không chỉ là thế, nên ông muốn đi t́m một định nghĩa khác: ông là ai? Định nghĩa này có lẽ không đúng về mặt khoa học, nhưng chắc là đúng về mặt t́nh cảm, nhất là đúng với ông.

 

Ông là người đă vô cùng mừng rỡ khi biết về sự h́nh thành và phát triển của một giọt máu trong bụng mẹ cháu. Nỗi vui mừng ấy không làm sao tả xiết. Nỗi vui mừng ấy lớn lên từng ngày trong sự cầu nguyện và mong đợi không những của cha mẹ cháu mà c̣n của cả đại gia đ́nh hai bên nội ngoại cháu.

 

Ông là người đă hân hoan tột độ khi nh́n h́nh ảnh siêu âm của cháu trước ngày sinh. Gương mặt của cha, đôi mắt của mẹ, cái mũi bên nội, vầng trán bên ngoại, mỗi người tưởng tượng một cách, tha hồ mà ngắm, mà nh́n.

 

Ông là người đă không ngăn được ḍng nước mắt của ḿnh khi nghe cháu cất tiếng khóc chào đời trong pḥng sinh bệnh viện. Giữa cơn đau vật vă của mẹ, giữa khúc ruột quặn thắt của cha, cháu “ngoe, ngoe” hoa chân múa tay vẫy chào cuộc đời. Giờ phút một sinh linh ra đời sao mà thiêng liêng đến thế. Giờ phút cháu chào đời sao mà hạnh phúc đến thế.

 

Ông là người đă chứng kiến cháu trải qua từng giai đoạn ấu thời, vui theo tiếng cháu cười, xé ḷng những lần cháu khóc. Những hôm trái gió trở trời, những ngày cháu biếng chơi nhác ăn, ḷng ông cứ thấp tha thấp thỏm. Cháu đau một, ông đau mười, ḷng buồn rười rượi.

 

Ông là người lên trường mầm non điền đơn xin cho cháu học. Cháu vào lớp, ông đứng ở cổng trường, ngồi đứng chẳng yên. Từ nay, thế giới của cháu không c̣n là gia đ́nh, với vú nuôi, cha mẹ, ông bà. Từ nay, thế giới của cháu đă trở nên rộng lớn hơn, với góc lớp, sân trường, thầy cô, bạn bè, nhà banh, cầu tuột…

 

Ông là người ghi danh cho cháu vào tiểu học. Cháu đi học, ông thập tḥ ngoài đường, sợ cháu khóc chạy về. Trường mầm non không cho dạy chữ, nay cháu vào lớp một, biết có theo kịp chương tŕnh. Cháu cũng chưa hề học số, tính cộng tính trừ phải biết làm sao. Rồi c̣n bán trú, ăn uống sao đây. Nằm ngủ trên bàn, liệu có lăn xuống đất. Ḷng lo trăm mối, rối như tơ ṿ. Mỗi ngày qua đi, lo vơi một ít. Cháu ngày một trưởng thành, ḷng ông khấp khởi vui.

 

Một mai, ông muốn sẽ là người đưa cháu vào trường trung học, rồi đại học. Ông muốn dự lễ cháu ra trường. Ông muốn nh́n cháu thành danh. Rồi, như ông đă làm cho cha mẹ cháu, ông muốn dựng vợ gă chồng cho cháu, dạy cháu phải sống sao cho hiếu đạo với mẹ cha, tử tế với cuộc đời. Ông muốn nhiều lắm, cháu ạ, bởi cháu là động lực, là niềm vui tuổi già, là lẽ sống đời ông. Nhưng ông e rằng quỹ thời gian ông sắp hết. Đời người th́ hữu hạn, c̣n ước nguyện th́ vô biên. Thôi th́, tới đâu hay tới đó, cháu nhé. Ông c̣n sống ngày nào, ông cháu ḿnh sẽ c̣n vui buồn bên nhau ngày ấy. Ông cám ơn cháu đă đến trong cuộc đời ông. Cha mẹ cháu và các cháu là tất cả những ǵ ông có trong cơi nhân gian này…

 

 

*Hoàng Phê (Chủ biên) (2009). Từ Điển Tiếng Việt. Nhà Xuất Bản Đà Nẵng - Trung Tâm Từ Điển Học VIETLEX.