Cát quơi,
Mới mở web Phan Chau Trinh, ối trời, đúng là dư âm như Quốc viết.
Đến nay như vẫn c̣n tiếc nuối thời gian ngắn quá để gặp, chỉ mới gặp chứ chưa hàn huyên, chỉ mới nh́n chứ chưa tâm sự. Nhiều khuôn mặt thay đổi theo năm tháng nhưng cũng nhiều khuôn mặt y nguyên của thời mới lớn. Tiếc v́ chỉ có một ngày, một đêm để gặp, sao không lâu hơn nữa để nh́n kỹ hơn những khuôn mặt hiền khô như ngói đầy măng tơ thuở nào.
Một hội ngộ ngắn mà lớn lao biết chừng nào của t́nh bạn, t́nh thầy tṛ, của sự tao ngộ, hội tụ khắp mọi miền đất nước. Hội ngộ của những học tṛ xứ Quảng, dù đi đâu ở đâu vẫn chưa mất chất giọng của ḿnh, Vẫn "mi" "tau" của một thời quần xanh áo trắng, của một thời lóng ngóng trước "bọn" con gái Nữ Trung ( Hồng Đức).
Chất giọng Quảng chuyển tải tâm t́nh của học tṛ xa xứ, của người ở lại, đi suốt cả kỷ yếu Phan Châu Trinh 72, là  tứ của những bài thơ, là lời thơ của suốt con đường 40 năm để rồi chín mùi và hội tụ....
HUNG

++ Cát ơi, ḍm giúp mặt trời buổi sáng ở ngoài ḿnh ló lên chân biển hay núi Sơn trà?

Hưng thân mến.
Những ngày gặp mặt, Đêm Hội ngộ là khoảnh khắc quá tuyệt vời của t́nh bạn PCT 65-72. Cảm xúc đấy tồn tại, và quyện măi trong mỗi người để luôn nhớ về nhau. Nhớ một ánh mắt, nhớ một nụ cười, nhớ những cái bắt tay như chưa bao giờ muốn rời ra. Không gian đấy, Thầy Cô, bạn bè như một vị ngọt đầu môi đến giờ vẫn c̣n tràn ngập ánh sáng, tiếng cười.
Hăy vui lên! Bởi không bao giờ hết nhớ được. Những người bạn thân của tôi.
À!
Sáng nay, ḿnh vẫn đi biển, không nhiều người như mọi hôm, vắng Quốc, vắng Thành. Trời chập chờn lúc mù mờ lúc mưa lấm tấm. Biển chỉ một mầu xám xịt, sóng, gió se lạnh, hơi ấm của nước, tất cả trộn lẫn và từng đợt sóng, đợt sóng kéo vào, xô đẩy, rồi lại rút ra. Sơn Trà, chân trời vẫn đấy nhưng mặt trời không c̣n nữa. Tất cả, con người, không gian cùng ḥa trộn vào nhau. Đấy! biển Đà Nẵng. Phải chăng giờ này là 16-9? Nếu có ước muốn
TV Cát.