Sáng nay. Vừa kết thúc bài tập thể dục, tôi khẽ nghe tiếng: “Vui ḷng cho hỏi, đây là cầu Sông Hàn phải không?”. Tôi nh́n lại, một người đàn ông có dáng khách du lịch nơi xa đến. Tôi trả lời: “Ồ, không phải, đây là cầu Rồng, c̣n đằng xa kia, nơi có phần nhô của trụ cầu quay mới là cầu Sông Hàn, rồi xa hơn nữa là cầu Thuận Phước”.

“Thế kia có phải là cầu Trần Thị Lư không?”. Người khách lại hỏi khi chỉ về hướng ngược lại. “Đúng rồi, và xa hơn nữa là cầu Tiên Sơn”. Tôi trả lời với thái độ niềm nở lẫn tự hào khi được dịp giới thiệu về những cây cầu bắc ngang qua sông Hàn trước khi đổ ra biển.

Những năm chín mươi, thành phố chắc chiu đóng góp tiền của, công sức từ nhân dân, kéo dài trong vài năm. Cây cầu Sông Hàn dần h́nh thành, là trục giao thông  nối dài thành phố ra hướng biển, bắt đầu cho việc h́nh thành, mở rộng Đà Nẵng về hướng đông. Bây giờ, ngày ngày người dân tấp nập qua lại, nhất là vào giờ cao điểm đi làm vào buổi sáng hoặc buổi chiều. Giữa đêm, chiếc cầu xoay ḿnh để tàu thuyền có thể ra vào trên sông.  Chiếc cầu đă trở thành một biểu tượng cho những ngày vượt khó, vươn lên của thành phố.

Với Đà Nẵng, những ai có dịp đến và trở lại sau vài năm đều cảm nhận được sự thay đổi nhanh chóng đến bất ngờ của thành phố. Cách đây hai tuần, tôi có dịp ngồi với ba người bạn cùng về Đà Nẵng trong một chuyến thăm chơi. Hai người từ Houston, Linh, Thuận, một người từ Hàm Tân, Bích. Tất cả đều cùng nhận xét, nơi đây, đường phố thật yên b́nh, sạch đẹp. Bích nói một câu khiến tôi thật sự ngạc nhiên “Tôi lần đầu tiên ra Đà Nẵng, thật đẹp. Tôi vẫn mơ ước có dịp đến nơi này”. Tôi tiếp lời: “Tôi sẽ giới thiệu cho anh, thế nào là sự trầm lặng, mênh mông ở nơi đây, anh hăy đến thăm thắng cảnh Ngũ Hành Sơn nhé”. “Vâng, chúng tôi đă đến sáng nay, thật tuyệt”, Bích trả lời.

Tháng ba năm nay, thành phố khánh thành cùng lúc hai cây cầu: cầu Rồng và cầu Trần Thị Lư.

Không đâu làm bạn trở nên mạnh mẽ hơn khi đi dọc cầu Rồng hướng ra biển, dưới ánh b́nh minh ửng vàng, thân rồng uốn lượn, vươn cao, vươn xa ra biển cả. Đây là khát vọng của người dân thành phố, ước muốn phát triển và hội nhập cùng bạn bè trong và ngoài nước. Mỗi sáng, nơi đây, một ngày mới bắt đầu cùng âm thanh những bài tập thể dục, vọng lên ven sông, ḥa lẫn, xen kẻ, những nhịp điệu trẻ trung, sôi động với các nhóm bạn trẻ, lại khoan nhặt, dịu dàng với những hội người cao tuổi.  Riêng tôi vẫn thường đứng tập riêng một ḿnh, với cảm nhận xa xa hướng ra biển là bao bạn bè ở khắp mọi chân trời và bầu trời trong xanh cao vút là tặng vật của thiên nhiên cao cả. Không ǵ sảng khoái hơn khi một làn gió mát mơn man, nhẹ nhàng thoảng qua từ hướng biển.

Buổi tối, nh́n về thành phố từ trên cầu Trần Thị Lư, ánh sáng bừng lên, hướng theo những sợi cáp lung linh đủ màu sắc, vút lên cao tạo dáng h́nh con thuyền vươn ra biển. Khi từ đỉnh cầu đỗ dốc, bạn sẽ tận hưởng làn gió mát, rào rạt bên tai. Gió như muốn th́ thầm đánh thức một điều ǵ mới mẽ, một điều ǵ đấy mà có lẽ phải thật lâu, thật lâu hơn nữa bạn mới cảm nhận được. Lúc này, dọc ven hai bên cầu nhiều người, trẻ, già, vui đùa, chuyện tṛ, hóng mát. Mọi chuyện thật an b́nh.

Chắc rằng những cây cầu khác trên ḍng sông này đều có những âm hưởng riêng. Với tôi, một khi nào đấy, thật xa Đà Nẵng, nhớ về Đà Nẵng, sẽ là lúc tôi nhận ra đầy đủ những âm thanh của một bản  giao hưởng đầy sóng, gió, mặt trời cùng những con người chân thật, hiền lành của thành phố, nơi tôi đă sinh ra và gắn bó một đời.

Càng về khuya, sông Hàn dần tĩnh lặng, rực sáng cùng những cây cầu.

(Ảnh: trích từ Internet)

TV Cát - 30/6/2013


Bài dự thi số 1 - Chủ đề Hè 2013


Sáng nay ḿnh mới đọc bài  viết dự thi của Cát. Hay lắm! Mong là Cát "mở hàng" sẽ có nhiều bài gửi đăng.

Nguyễn Trưừong Dũng

Dũng tham gia đi.

Trần Văn Cát


Chào bạn Cát,
Súc tích, chân thật đầy cảm xúc đó là nhận xét của tôi khi đọc bài viết của bạn. Chỉ nói một nhận xét chủ quan của riêng tôi.
Chúc bạn có nhiều bài viết hay đầy cảm xúc.

Lê Quang Thọ

Chào bạn Thọ.
Cám ơn những nhận xét, khuyến khích của bạn. Đây là bài viết thứ hai của ḿnh, lần trước khó khăn hơn khi tham gia vào Tập san 40 năm Hội ngộ.
Qua đấy, ḿnh dần nhận ra, viết cho được điều ḿnh cảm nhận thật khó, mà lại đơn giản, không quá khó như ban đầu ḿnh cảm thấy, lúc chưa viết.
Ḿnh sẽ cố gắng hơn.

Trần Văn Cát


Cát mến
Lâu nay nhiều việc quá nên ít theo trang web 72, nay mở ra thấy bài dự thi của Cát về những cây cầu, ḿnh tự hỏi "thằng khỉ gió" này thành nhà văn lúc nào vậy trời.
H́nh như ngày xưa hắn học Hóa học mà.
Úi trời qua năm tháng thấy ai cũng thành nhà thơ, nhà văn hết, quá đă luôn.
Bài viết thật tự hào, cho minh tự  hào chung với nghe. Chúc Cát và gia đ́nh khỏe  vui, gời lời thăm tất cả các bạn

Trần Phú Hưng

 

Hưng thân mến.

Đọc mail của Hưng, thấy thích quá. 
Lúc năy, Quốc, nhắn tin, "Thành đang chiêu đăi về bài dự thi số 2 của ḿnh"*. M̀nh trả lời: "Anh em vui vẻ".
Giờ đọc thư Hưng, ḿnh sẽ gọi đến anh em, nếu c̣n, ḿnh sẽ đến với tâm trạng vui vẻ đang có lúc này.
Chúc sức khỏe. Hăy nhớ viết bài đấy nhé.

* Có giải đấy, của Dương Hoàng Hồ trao tặng, có cả hoa hồng. Ḿnh cũng đă nhận giải. Chuyện rất vui.

Trần Văn Cát.