Nhớ Đà Lạt
Trong yên lặng em hiện về lộng lẩy.
Bước nhẹ nhàng như mặt nước hồ thu.
Em mộng mơ như nàng tiên giáng tục.
Tóc bồng bềnh tựa sương sớm Xuân Hương.
Da em đẹp làm hoa hờn ghen đó.
Đôi môi hồng làm nghiêng cả đồi thông.
Chiều mùa hạ ánh hoàng hôn rực lửa.
Như t́nh anh chan chứa tựa đồi cao.
Lanbiang ôi người sơn nử.
Em ở đây hay ở tận nơi nào.
Anh xao xuyến bộ ngực tṛn mười tám.
Mắt đen huyền anh nhớ trăng thu.
Em bây giờ có c̣n ngày xưa củ.
Kư ức về ôi Dalat mộng mơ.
NguyễnHữuTùng