N G À Y M A I K H Ô N G C Ó T H Ự C
(Kỷ niệm 50 năm ngày tốt nghiệp trường Trung học Phan Châu Trinh: 1972 – 2022)
Thời gian không đợi chờ ai cả. Ngày qua là hết, chẳng thể sống lại, dù chỉ một lần. Đừng đợi đến khi thời gian qua mới tiếc. Vì thời gian một đi không trở lại. Đừng đợi đến ngày mai để làm chuyện hôm nay. Vì ngày mai nhiều khi không có thực.
Nhân mùa họp lớp, có một người thầy đã viết tặng học trò mình một bài thơ trong đó có 4 câu mở đầu như thế này:
“Cứ xem như ngày mai không có thực
Thì cứ vui trọn vẹn hết hôm nầy
Dễ chi có một ngày ta đoàn tụ
Đứa chân mây, đứa góc bể, quay về.”
(Trở về - Thi Lê)
https://www.facebook.com/thi.le.7334
Ở tuổi thất thập cổ lai hy như anh em mình, ngày mai có khi không kịp đến. Bạn Trần Mỹ, lúc 9 giờ sáng còn bắt tay, gọi tên từng người đến thăm và còn hẹn 15/9 sẽ về dự hội trường 70 năm, thì 3 giờ chiều bạn đã ra đi. Bạn Huỳnh Mao, trong Hội ngộ 45 năm còn hẹn 5 năm sau sẽ tổ chức hoành tráng 50 năm ngày xa trường, nhưng bạn đã mãi mãi không về trong ngày kỷ niệm hôm nay. Ngày mai nhiều khi không có thực.
Các bạn tôi ơi,
50 năm rồi, tất cả đã xa. Thời đi học đã xa. Nỗi nhớ đã xa. Hoài bão đã xa. Mơ ước đã xa.
50 năm rồi, tất cả đã để lại phía sau: thăng – trầm; thành – bại; hơn – thua; được – mất. Còn chăng, chỉ là ký ức – lúc nhớ, lúc quên. Còn chăng chỉ là hoài niệm – khi mờ, khi tỏ. Giữa nhớ và quên là thằng tôi, ngơ ngơ, ngác ngác. Giữa mờ và tỏ là bạn bè tôi đứa mất đứa còn, trầy vi tróc vảy, nửa tỉnh nửa say. Qua bao bể dâu, không ai còn nguyên vẹn. Qua bao bể dâu, chỉ còn là tan tác, hư hao …
50 năm rồi, thầy cô giờ đã già và chúng ta cũng không còn trẻ. Thật hạnh phúc cho chúng ta khi còn được về vui niềm vui hội ngộ. Thật ngậm ngùi cho những thầy cô vô cùng đáng kính của chúng ta, vì tuổi già sức yếu, không thể về họp mặt. Thật xót xa cho những người bạn vô cùng thân thương của chúng ta, vì còn đang phải chiến đấu với bệnh tật hoặc tất bật mưu sinh, không thể về tham dự trong ngày trọng đại này.
Tổ chức lễ kỷ niệm hôm nay nhưng chưa biết là chúng ta có còn tổ chức được những lần sau. Ngày mai, ai còn ai mất. Ngày mai, không ai biết được sẽ còn ai. Tới ngưỡng 70 rồi thì sống ngày nào, biết ngày ấy; gặp nhau ngày nào, vui ngày ấy. Những lời hẹn 5 năm, giờ đây, nghe quá xa vời. Những lời hẹn 1 hoặc 2 năm thôi, giờ đây, cũng đã là ngoài tầm tay với trước cái vô thường của cuộc sống hôm nay. Vậy thì, các bạn tôi ơi, trong đêm hạnh ngộ kỷ niệm 50 năm ngày xa trường này, chúng ta hãy cùng nhau đánh thức một thời áo trắng, đánh thức một lần cho cả mai sau. Hãy để những cánh phượng hồng mãi lung linh trong ký ức của những cô cậu học trò năm xưa giờ tóc đã đổi màu nhưng trái tim thì vẫn còn rất thanh xuân. Hãy vui như chưa từng được vui. Hãy sống trọn vẹn từng phút giây hôm nay. Ngày mai nhiều khi không có thực, bạn mình ơi.
15/09/2022