NẮNG THÁNG GIÊNG
tặng gấm thơm
xưa
nắng xuống vườn cây nắng xuống sân,
vạt tần ô trổ rợp bông vàng.
nhớ quanh nhớ quất qua sân nắng,
nhớ áo ai vàng điệp bông tần.
tôi nhớ mùa xuân mắt thật hiền
mùng năm mùng sáu dễ chi quên.
ai ủ đậm đà hương rượu nếp
không uống-để dành, chỉ uống làm duyên.
tôi nhớ mùa tan qua mái bếp
bàn tay ai thơm mùi bánh chiên,
ai dị đi thăm trong ngày tết
khi biết cần nhau trời đă ra giêng.
nắng xuống vườn cây nắng xuống sân
vạt tần ô vàng bông - bâng khuâng
ai đợi môi thơm lừng hương nếp
uống giữa mùa xuân rợp bông tần…
nay
Vẫn biết ngày xuân là men rượu, nhắc ḿnh chung với cơi nhân gian, ḥa theo giai điệu vui trời đất dậy mật thơm hương nhị hoa vàng bay theo gió sớm tan trong nắng, vài hạt sương trong níu cành non.
Vẫn biết thời gian đi âm thầm, mỗi người đều giữ một mùa xuân là cơi riêng không ai quên được như là hơi thở của đời thường. Vẫn biết không bao giờ có thể về lại thời gian của mỗi người, mùa hoa xưa cũ vang tiếng gọi với bóng h́nh xuân, bóng h́nh người.
Vườn xưa ngày ấy sao rộng quá gieo đầy rau cải với tần ô, cuối năm con bướm về ăn tết diễu cợt rằng tôi gă mơ hồ. Vâng, mơ hồ đợi người tôi nhớ mong nhớ mùa xuân chén rượu ngon em mời tôi cạn thay lời chúc đẹp giữa gấm thơm và xuân nồng.
Tôi cũng mời em về chơi tết, nhà quê chỉ có nếp và hoa cùng nắng vàng ươm quanh bốn phía là gió đung đưa hàng cau già vút cao là chính ḷng tôi ước mong ngỏ cùng em một giấc mơ giữa đám cải tần tôi trồng lấy là lời quê dệt bằng xuân tơ.
Vẫn biết bên tôi là hương hồ, vẫn sân vườn ngập sắc vàng tươi, vẫn người con gái năm xưa ấy, nắng tháng giêng ơi tôi nhớ người…
NCM