Bài thơ "Hội Ngộ" để tặng các bạn bè Phan Châu Trinh thân thương.

Với hoài niệm dư âm những ngày vui sum họp 40 năm thật ấm áp và tràn đầy cảm xúc..! Không thể nào quên.!

Cuộc đời vẫn luôn biến động...

Và lịch sử cũng đổi thay không ngừng.!

Vạn vật và đời sống vô thường đến chạnh ḷng..!

Cuộc đời có bao năm mà hững hờ.!

Không biết rồi đây hội ngộ 45 năm sẽ thế nào!?

Nhưng niềm tin yêu và hi vọng tốt lành luôn đến với tất cả bạn bè chúng ta..!

 

Đặng Út

 

 MÙA  HỘI  NGỘ

                                                          “Tặng các bạn Phan Châu Trinh – Đà Nẵng

                                                                                                                                                 40 năm hội ngộ”

                                      Từ những phương trời  ta về đây

                                      Niềm vui tương ngộ  tháng năm dài

                                      Ngày mai vạn nẻo đường sương gió

                                      Vương vấn hồn ai  thuở mộng đầu.!

 

                                      Từ những phương trời  ta về đây

                                      Nôn nao bè bạn  ấm trường xưa

                                      Từ độ thiên di  từ độ ấy

                                      Bèo dạt muôn phương  trắng mái đầu.!

 

                                      Mấy thuở phiêu du  mộng hải hồ

                                      Bao người trở lại mái trường xưa.?

                                      Đêm nay hội ngộ  cùng nâng chén

                                      Chưa uống mà say  cả đất trời.!

 

                                      Nh́n nhau hoài niệm mùa xưa cũ

                                      Năm tháng xanh màu  mộng với mơ

                                      Bâng khuâng bè bạn  tàn đêm trắng

                                      Ngỡ ngàng thấm thoát  đă bao năm.!

 

                                      Chén rượu Kinh Kha  nào ước hẹn?

                                      Ngày về tái ngộ  mộng tàn phai.!

                                      Phôi pha thế sự  ngàn dâu bể..

                                      Khắc khoải niềm riêng  giá lạnh hồn.!

 

                                      Ngũ Hành chất ngất  buồn non nước

                                      Núi vững kiên cường  chắn biển Đông

                                      Năm ngọn hao gầy  che đất Mẹ

                                      Bao mùa giông băo  đá vàng phai.!

  

                                      Hải Đài* thao thức  sầu Đông Hải

                                       Non nước trời Nam  sóng ngẩng đầu

                                      Những ḍng sông hẹn ḥ  bất khuất

                                      Nước non son sắc  nước non nầy.!

 

                                      Từ những phương trời  ta về đây

                                      Quê hương muôn thuở  nước Nam nầy

                                      Tương phùng thao thức  trăm năm ấy

                                      Hạnh ngộ tưởng chừng những sát_na.!

                  

                                      Đàn chim xa xứ  mơ quê cũ

                                       Một thời hoa mộng  ngỡ sang ngang.!

                                      Mỹ Khê biển nhớ  vàng trăng lạnh

                                      Mấy thuở đoàn viên  giữa vô thường..!

                                                                                                 Đặng Út

                                                                                                                      (Thuận Hào)

                 ------------              

                (*) Vọng Hải Đài  (Ngũ Hành Sơn – ĐN)


Thơ anh Út hào cảm và khí phách của một người Quảng Nam thứ thiệt.

Tùng


Thơ của Út càng sáng tác càng uyên thâm.

Mao