một làn mây bay… bay

tưởng nhớ phạm tình

Ngươi đi lặng lẽ không từ biệt
Giữa khoảng trời mây tới phương nào
Những vết tròn đen như chiếc lá
Vắt giữa dòng khô những phách sầu

Ngươi đi, mắt nhắm xua ẩn ức
Tay gầy không đỡ nổi giấc mơ
Tiếng cười nghẹn giữa hai đường máu
Bỏ lại đằng sau một phương đời

Vướng vất giọng ngươi nơi đầu quán
Cung trầm gió mang đi về đâu
Ta đã có lần nghe ngươi khóc
Bằng lệ máu trào năm ngón tay
Ngươi có những chiều ngươi cô độc
Nhìn ta uống rượu mà ngươi say

Ngươi đi nhân dáng ngươi còn đó
Giọng đời tếu táo có ai hơn
Ngươi bón ngang tàng cho hoa cỏ
Lạc khuyết bọn ta đổi tiếc thương
Ngươi ơi sắp đến ngày trùng ngộ
Sao ngươi lại bỏ cuộc giữa đường !

Sao ngươi để bọn ta ngồi nhớ
Ghế ngươi ai sẽ ngồi so dây
Ngươi ôm không nổi cây đàn cũ
Bọn ta trăm người cũng bó tay
Thôi đành đứng giữa hai hàng nến
Thắp nén hương lòng nhìn khói bay

Ngươi mang chén rượu không hề uống
Đổi lại chén buồn cho đêm nay
Xin ngươi hãy nhận lời tiếc tưởng
Tâm vọng một làn mây bay…bay !...

nguyễn công mẫn