T́nh yêu anh đă rêu phong tự bao giờ.

Như cây cổ thụ không c̣n nhựa sống.

Anh cứ tưởng em bao dung cành hoa đẹp.

Để mặc anh trơ trọi với thời gian.

Như chiếc lá thu vàng rơi rụng.

Và chôn vùi vào những tháng năm trôi.

Em đong đưa theo màu sắc cuộc đời.

Không lưỡng lự và không nh́n mặt lại.

Nét hồn nhiên thuở ấy đă tinh ranh.

Em chất chứa cả bầu trời hoang dại.

Thân xác ấy cũng biến thành tro bụi.

Nét thời gian hiện rơ ở bờ môi.

Không c̣n ǵ dáng dấp của tuổi xuân.

Anh dang tay những cánh tay gầy guộc.

Ôm vào ḷng với thân xác vỡ tan.

Đặt em lên mộ bia thế kỷ.

Và khóc thương cho một chốc chạnh ḷng.

                                      NGUYỄN HỮU TÙNG