Trời Saigon hạ mà như đông.
Gió lành lạnh nghe tưởng chừng đông bắc.
Mây vần vũ bay là là thấp.
Cánh chuồn chuồn lờ lượn giữa trời không.
Em qua cầu gió bay mái tóc.
Sông Saigon gợn sóng cánh bèo trôi.
Ta cảm thấy chiều nay buồn man mác.
Nỗi cô đơn quạnh quẽ cơi tâm hồn.
Em về đâu cho anh gởi đôi ḍng.
Để tưởng nhớ thời gian ngày xưa cũ.
Ta lạc lơng giữa ḍng đời thay đổi.
Những đổi thay làm tan tác tim ta.
Ta chếch choáng bước lê về quá khứ.
Nếm tương lai bằng một nỗi u hoài.
Nguyễn hữu tùng