Lời tự t́nh
Phạm văn Hoa 12A2 (24/06/2014)
Tôi xin đóng góp Lời tự t́nh vào vườn hoa đang nở,PCT72 và tưởng nhớ hai bạn: Lê Sanh - Trần Văn Chi 12A2 không biết c̣n hay mất...
***
Tôi mở
đầu
Lời tự t́nh
bằng câu thơ của Thế Lữ “Cái thuở ban đầu lưu luyến ấy... Ngàn năm chưa
dễ mấy ai quên” bởi vì nó thật đúng với tâm trạng tôi ở vào tuổi lục
tuần và kể từ dạo ấy.
Năm 1972 một dấu ấn lịch sử không bao giờ quên, có một mùa hè mà tất cả những người Việt Nam đều không thể nào quên “Mùa hè rực lửa” chúng ta tạm biệt nhau từ ngày ấy.
Đă 42 năm rồi xa mái trường trung học PHAN CHÂU TRINH, một số bạn đă đánh mất tuổi thanh xuân đẻ dấn thân vào HOA LỬA, nhưng hôm nay mở những trang thơ "tuổi học tṛ” mà các bạn đăng trên Website PHAN CHÂU TRINH 72 để đọc, mà ở cái tuổi trên 60 rồi tôi vẫn thấy bâng khuâng xao xuyến, những ḍng kỉ niệm của ngày xanh lại tràn về với h́nh ảnh trường củ - bạn xưa – với những mối t́nh không đoạn kết - với những kỷ niệm nghèo mà đẹp nhưng ấm áp nghĩa t́nh: T́nh thầy tṛ - t́nh bạn.
HS Phan Châu Trinh có tiếng ham học nhưng đa số nhà nghèo, có những lúc mưa to gió lớn phải đi bộ hàng chục cây số mới tới trường trong cảnh mưa gió băo bùng và với ánh mắt thẹn thùng, nh́n nhau không dám nói lời yêu, không dám nắm bàn tay, nhưng luôn tự hào là học sinh Phan Châu Trinh thời ấy.
Thời gian qua nhanh, mới ngày nào mà đă kỷ niệm 42 năm ngày xa trường, vẫn muốn nhớ lại cái ngày gian khó ấy, cái ngày khờ dại ấy. trong lương duyên nghịch cảnh trăm đắng ngàn cay, vui ít buồn nhiều của những ngày “không bao giờ quên” ấy vẫn lưu luyến một mối t́nh …
Cuộc đời có có không không
Trăm năm c̣n lại tấm ḷng mà thôi
Dẫu đi khắp biển, bốn bề
Ḷng luôn thương nhớ hướng về trường xưa