Biển cách nhà tôi không xa, chỉ dọc theo con đường nhỏ, thẳng ra.
Thường ngày, không nhiều người, phần lớn là các bạn trẻ sống quanh đây, tụ họp, vui đùa, chơi bóng, trước khi xuống tắm.
Bầu trời mát dịu với từng măng mây xám trong, bàng bạc đủ h́nh thù, chen lẫn đâu đó những vệt vàng nhờ nhạt. Nh́n ra xa, một vài giàn lưới* ẩn hiện, đan chéo, chụm vào nhau. Những giàn lưới này, như thường khi gợi trong tôi một thoáng thách thửc, ṭ ṃ, muốn t́m hiểu, khám phá một điều ǵ nơi xa đấy.
Lần đấy, thật nhanh, thật đột ngột, tôi trườn người về phía trước, lặng lẽ tách ra, một ḿnh bơi về hướng giàn lưới đầu tiên thấp thoáng. Sóng vỗ nhấp nhô, từng đợt chạm vào mặt tôi mỗi khi nghiêng đầu hít mạnh trước lúc úp mặt và săi tay bơi về phía trước. Chặng đường bơi luôn dạy tôi phải biết thuận theo con sóng vỗ, lúc cần phải hít mạnh, nhanh không khí, và phải thường xuyên úp mặt vào làn nước biển, tránh không cho nước tràn vào họng, mũi. Cũng có lúc tôi nhấm nháp vị mặn của biển ở đầu môi, cũng như loáng thấy bầu trời cao vút trong giây khắc nghiêng ḿnh hít thở.
Nhịp nhàng, định hướng và bơi về phía trước, phía chân trời, phía có giàn lưới ẩn hiện. Khá lâu sau, tôi nhoài người lên, và thật không ngờ, giàn lưới vẫn đâu xa lắc, xa mờ, tôi tiếp tục săi bơi về phía trước, về phía trước. Một lát sau, tôi thoáng thấy giàn lưới như gần lại, lúc này gió lại như đang bắt đầu h́nh thành, cuốn thổi trở ra, vỗ mạnh, mặt biển như một măng văi khổng lồ, nhấp nhô, nhuộm màu xam xám. Giàn lưới không c̣n xa, nhưng phía sau tôi bờ biển đă khuất mất, một cảm giác lo sợ xâm chiếm. Tôi phải tiếp tục bơi ra hay lập tức trở vào, thật sự tôi chưa biết phải thế nào, th́ lúc đấy, có tiếng máy rù ŕ của một chiếc ghe nhỏ, tôi thoáng thấy có người đứng trên và chiếc ghe chạy chếch vào bờ thoáng cách phía trước. Tôi nỗ lực trườn người lên, soăi cánh tay hướng lên cao như báo hiệu sự giúp đỡ, chiếc ghe vẫn chậm răi băng qua, chắc không ai nh́n thấy một đóm nhỏ là tôi lúc đấy trong trùng trùng sóng biển. Mặt biển xám ngắt quanh tôi, từng đợt, từng măng sóng chợt dồn lên, chợt rút xuống, chiếc ghe dần đi xa. Một thoáng hoảng hốt, đâu đó vẫn là câu hỏi tới hay lùi, không c̣n cách nào khác, phải tiếp tục trườn ḿnh bơi, bơi về phía trước, thật khó khăn.
Giàn lưới đây rồi, đây rồi, khẻ ṿng những ngón tay nắm chặt vào thân tre ngập ch́m trong nước biển, nó thi thoảng được phủ bởi một lớp hào, trơn nhẵn, chạm được vào đấy, tôi bừng tỉnh hẵn, cùng một cảm giác thanh thản lạ thường, ngay lập tức vội vàng xoay ḿnh, bơi vào vội vă. Tôi bơi măi, bơi măi, nhấp nhô phía trước xa là những mái nhà, những ngọn dương dọc ven biển hiện dần, hiện dần sau từng đợt sóng. Khi vào đến bờ, mệt nhoài, đâu đấy nhiều người đứng chờ, và đă thấy tôi trở vào.
Đấy là lần bơi xa đầu tiên của tôi ở biển Thanh B́nh. Đă lâu lắm rồi, đến nỗi bây giờ tôi không thực sự chắc đó là buổi sáng hay buổi chiều.
Những ngày hè năm đó, mỗi sáng, chúng tôi khoảng bốn năm đứa, trong đó có Ngự, người có lần về nhất trong cuộc thi Vượt Sông Hàn truyền thống tại Đà Nẵng, vẫn thường xuyên bơi ra các giàn lưới, có lúc chúng tôi c̣n trèo lên giàn, nơi có một sàn ván bắc ngang, có những vật dụng thô sơ, cả một bếp g̣ bằng sắt được buộc nối với một sợi dây thừng dài, kế bên là chiếc tời quay lớn bằng gỗ, và phía trước là chiếc lưới thật lớn giăng rộng chờ khi buông xuống.
Chúng tôi, bơi, đùa giỡn, cùng bầu trời trong xanh với nắng vàng lấp lánh và trở vào lúc mặt trời lên cao.
Lần bơi xa đầu tiên phần nào chạm vào cuộc đời tôi, mỗi khi thật khó khăn, tôi lại nhớ về lần bơi đấy. Phải bơi về phía trước thôi.
Đà Nẵng, ngày 31/7/2013
TV Cát - Bài dự thi số 4 - Chủ đề: Mùa hè
Giàn lưới: chữ đă được bạn Nguyễn Trường Dũng nhắc đến trong bài viết "Cám ơn v́ đă là bạn của tôi" đăng trong tạp san Kỷ niệm 40 năm hội ngộ, PCT 65-72.