Các bạn PCT72 thân mến!

Nhân ngày Lễ của Mẹ, Cư thân mến gởi đến các bạn bài thơ "KHÓC MẸ" để cùng nhau dành nhiều hơn những phút giây nghĩ về Mẹ.
Thân mến
Nguyễn Văn Cư.

 

KHÓC MẸ

Kính dâng hương hồn nhạc mẫu:

Cố Phật tử Nguyễn Thị Phúc

Pháp danh Tâm Khai.

 

Dẫu biết mẹ già rồi sẽ mất,

Nhưng đau lòng lắm mẹ hiền ơi!

Hôm nay mẹ đã đi xa mãi,

Từ nay con mất mẹ suốt đời!.

Còn đâu một mái đầu tóc bạc,

Còn đâu hình dáng mẹ già nua,

Còn đâu tháng ngày hầu cạnh mẹ,

An ủi bên con mỗi sớm chiều.

Mẹ đi giữa những ngày tháng hạ,

Ve sầu than khóc mẹ cùng con,

Từ nay mỗi mùa hoa phượng nở,

Nhắc lại niềm đau mẹ chẳng còn!

Rồi đây mỗi mùa Vu Lan đến,

Không còn cài áo cánh hoa hồng,

Lặng lẽ con cài cành hoa trắng,

Đau đớn âm thầm mẹ biết không?.

Con mặc cho mình màu áo trắng,

Cúi đầu nhận chịu chiếc khăn tang,

Mẹ đi cửa nhà như hoang vắng,

Mẹ ơi! Con nhớ mẹ vô vàn!.

Dẫu biết mẹ già rồi sẽ mất,

Nhưng đau lòng lắm mẹ hiền ơi!

Hôm nay mẹ đã đi xa mãi,

Từ nay con mất mẹ suốt đời!.

Huế, tháng 6-1996.

Nguyễn Văn Cư.


Slide về Mẹ


Hoa hồng tặng Mẹ

Anh dừng lại tiệm bán hoa để gửi hoa tặng mẹ qua đường bưu điện. Mẹ anh sống cách chỗ anh khoảng 300km. Khi bước ra khỏi xe, anh thấy một bé gái đang đứng khóc bên vỉa hè. Anh đến và hỏi nó sao lại khóc.

- Cháu muốn mua một hoa hồng để tặng mẹ cháu - nó nức nở - nhưng cháu chỉ có 75 xu trong khi giá một hoa hồng đến 2 đôla.
Anh mỉm cười và nói với nó:
- Đến đây, chú sẽ mua cho cháu.
Anh liền mua hoa cho cô bé và đặt một bó hồng để gửi cho mẹ anh. Xong xuôi, anh hỏi cô bé có cần đi nhờ xe về nhà không. Nó vui mừng nhìn anh và trả lời:
- Dạ, chú cho cháu đi nhờ đến nhà mẹ cháu.
Rồi nó chỉ đường cho anh đến một nghĩa trang, nơi có một phần mộ vừa mới đắp. Nó chỉ ngôi mộ và nói:
- Đây là nhà của mẹ cháu.
Nói xong, nó ân cần đặt nhánh hoa hồng lên mộ.
Tức thì, anh quay lại tiệm bán hoa, hủy bỏ dịch vụ gửi hoa vừa rồi và mua một bó hồng thật đẹp. Suốt đêm đó, anh đã lái một mạch 300km về nhà mẹ anh để trao tận tay bà bó hoa.

http://songdep.xitrum.net/nghethuatsong/56.html


 

CON ĐỂ DÀNH PHÒNG KHI ĐAU ỐM
Câu chuyện về một bà mẹ già ở Miền Tây, vùng đồng bằng Sông Cửu Long. Chồng mất sớm, bà ở vậy nuôi con được 25 năm. Lúc đứa con gái lớn khôn thành danh ở Mỹ, tháng nào cũng gửi về cho bà một lá thư và 200$ tiêu xài.

Hết xuân này đến xuân kia, cô con gái luôn viện cớ này cớ nọ, không chịu về thăm người mẹ thương yêu. Khi người mẹ mất, cô về làm đáng tang rất to nhưng tuyệt nhiên cô không rơi một giọt nước mắt.

Đến khi mở chiếc rương mà bà cụ luôn để ở đầu giường, bỗng cô òa lên khóc nức nở, ôm lấy quan tài mẹ mình hét lên như điên dại: "Mẹ...Mẹ ơi..."
Mọi người vây nhau xem trong chiếc rương có gì. À, thì ra là những tờ đô-la mới toanh còn buộc dây. Và còn một mảnh giấy đã úa vàng, viết nguệch ngoạc được dán dính lại với tấm hình cô con gái lúc mới lọt lòng: 
 
"Tiền nhiều quá, mẹ xài không hết con à. Mẹ nhớ con lắm, mỗi khi nghe tiếng xe ông-đa (honda) là mẹ chạy ra. Lần nào cũng không phải là con hết. Số tiền này mẹ để lại cho con, CON ĐỂ DÀNH PHÒNG KHI ĐAU ỐM nghe con."

Cô con gái đã có tất cả những gì một người phụ nữ có thể có: tiền, danh vọng, địa vị, chồng thành đạt, con ngoan. Nhưng cô đã mất một điều vô cùng thiêng liêng: MẸ!

http://www.viethamvui.com/t125872-topic