KHẮC  KHOẢI

 

                                               Tự thuở nào khắc khoải mộng trăng sao

                                      Chờ em tới khơi mối t́nh muôn thuở

                                      Hồn ta đó chân trời luôn rộng mở..

                                      Thương yêu tràn đầy dào dạt con tim.!

 

                                      Biết mấy thiên thu ta vẫn đi t́m

                                      Nhưng nào thấy chân t́nh ai tri kỷ.!

                                      Hồn thao thức chưa bao giờ yên nghỉ

                                      Giữa ḍng đời vẫn chất chứa cô liêu.!

 

                                      Ta khắc khoải những đêm dài vũ trụ..

                                      Hồn viễn du ngơ ngẩn cơi hoang vu

                                      Đời lạc loài biết t́m ở nơi nao?

                                      T́nh tri kỷ hăy cùng ta hạnh ngộ.!

 

                                      Tinh cầu nào vời vợi giữa ngàn sao

                                      Chẵng biết những ai linh hồn thổn thức?

                                      Hăy cùng ta mơ giấc mộng trăng sao..

                                      Đường thiên lư phiêu du miền tâm thức..!

                  

                                      Cuộc đời ta qua  bao nhiêu trăn trở

                                      Khi thiên đường  chưa hẹn bước em đi..

                                      Em hăy đến – ánh b́nh minh rực rỡ

                                      Sưởi hồn ta giá lạnh cả niên kỳ.!

 

                                      Ta muốn sống  nhưng bao giờ được sống

                                      Tháng ngày qua như giấc mộng kê vàng

                                      Ngày tháng đó có ǵ đâu thơ mộng

                                      Bởi không em  quên mất cả thiên đàng.!

 

                                      Con sông nào đă xuôi ḍng định mệnh..

                                      Khi ta c̣n thao thức giữa đ̣ ngang

                                      Có bờ nào để thuyền mơ đổ bến

                                      Những đêm buồn sương phủ trắng thời gian.!

  

                                      Em đâu biết  ḷng ta đây sóng vỗ

                                      Vỗ ngàn đời vẫn lưu luyến trùng dương

                                      Nghe thác đổ triều dâng lên hoang đảo

                                      Nghe biển sầu chất ngất thú đau thương.!

 

                                      Ta như thấy những khung trời hoa nở

                                      Trong mơ màng trăn trở giấc cô miên

                                      Em hăy đến – đóa hoàng hoa muôn thuở

                                      Để nét cười rạng rỡ cả thiên nhiên.!

 

                                      Em hăy đến  vầng trăng ngà tha thướt

                                      Điểm tô đời qua hương sắc thần tiên

                                      Ta muốn chơi vơi sóng mắt diễm kiều

                                      Quên tất cả  quên bụi đời sương gió.!

 

                                      Không có em  ta độc hành hư ảo..

                                      Đi giữa đời như ở giữa chiêm bao.!

                                      Nghe thời gian cô quạnh những chốn nào!?

                                      Nghe khắc khoải miên man sầu thiên cổ…

                                      Đặng Út


Đă có bài thơ tặng lại bạn Út.

http://phanchautrinh72.vn/cho2.htm

tùng