Thời tuổi trẻ ai cũng sống bằng hoài bảo, mơ ước dù đôi lúc viễn vông. Tuổi trẻ lấy tương lai để níu kéo hy vọng mà tồn tại mà phấn đấu để hiện thực hoá những mong muốn.

 Về già, người ta lại sống bằng hoài niệm về quá khứ. Dư âm cùng ký ức làm nguôi ngoai những khắc khoải của hiện tại. 


Viết vội tuổi sáu mươi.

1.  Qua rồi cái thuở xuân xanh,

Tóc nay đã bạc tuổi xanh qua rồi.

Sáu mươi lạc lõng  nỗi trôi,

Chiêm bao tỉnh giấc than ôi già rồi.

2. Sáu mươi sao gọi là già,

Làm thơ viết nhạc điệu đà hơn xưa.

Cà phê  những buổi sáng trưa,

Chiều về nâng cốc đong đưa vài thằng.

 3. Quên rằng đang tuổi sáu mươi

 Chiêm bao sống lại vui tươi với đời

 Tử sinh là chuyện của trời.

 Cùng nhau ngồi lại góp lời thành thơ

  lequangtho