C Ò N N H Ớ T H Ư Ơ N G N H A U


“Gọi tên em mãi, trong cơn mê này, mình nhớ thương nhau …”.


Khi Ngô Thụy Miên viết câu này, có thể là ông đang nghĩ đến một bóng hồng nào đó. Khi Dũng hát câu này, có thể là Dũng đang hát cho Lan hay cho bạn bè nghe. Riêng mình, trong không gian bạn bè và không khí tạm biệt, mình thích nghĩ là Dũng thay mặt bạn bè để hát cho Hùng nghe và, ngược lại, Hùng mượn giọng hát của Dũng để gởi đến bạn bè bao yêu thương nung nấu.


Những cuộc vượt đại dương trở về luôn luôn mang theo nhiều tâm trạng và cảm xúc. Những cuộc trùng phùng sau biết bao dâu bể của đời luôn luôn lẫn lộn những buồn vui. Vui thì rất vui, nhưng buồn rơi trong đáy mắt. Miệng nói nói cười cười, nhưng sợ lắm lúc chia tay.


Đêm đã khuya, tiệc đã tàn, nhưng chẳng ai muốn về. Vì về là xa cách nghìn trùng, không biết bao giờ gặp lại. “Các bạn đến, mình mừng quá. Mình hiếm có những dịp như thế này lắm,” Hùng nói. Mà nếu Hùng không nói thì bọn mình cũng biết, qua từng cử chỉ, điệu bộ lúc hớn hở gặp mặt hay khi bịn rịn chia tay; qua những cái bắt tay và vòng ôm xiết chặt; qua ánh mắt trìu mến và nụ cười rạng rỡ của Hùng. Đi xa, cái người ta thiếu thường không phải là miếng cơm, manh áo mà là tình thân bằng hữu. Dù cho cuộc sống vật chất có đủ đầy thì cuộc sống tinh thần vẫn luôn khao khát những cuộc vui, đặc biệt là những cuộc vui với bạn bè thân thương thời mới lớn.


Có lẽ bây giờ Hùng đã về đến nhà và cuộc sống lại quay về với dòng chảy quen thuộc bên kia đại dương. Và, Hùng ơi, có lẽ cũng không cần phải đợi đến lúc mê mình mới mớ và nhớ đến nhau. Sự gọi tên đã bắt đầu khi tạm biệt và nỗi nhớ đã bắt đầu từ lúc chia tay. Riêng một góc trời nào đó, kỷ niệm sẽ rủ nhau về. Riêng một góc trời nào đó, mình sẽ còn nhớ thương nhau…

 


29/06/2023.