Em ngồi đó như bình hoa sắp vỡ.
Nét u buồn xa lạ với cỏ cây.
Em vang lên trên không trung bé nhỏ.
Đôi môi mềm thâm tím cả trần gian.
Cả nhựa sống cũng khô cằn trên đá.
Đôi vai gầy xơ xác những cành khô.
Con chim nhỏ bay vờn qua sợi tóc.
Đưa em về tổ nhỏ tựa bờ đê.
Em hát lên những bài ca tiều tụy.
Và lịm dần vào một cỏi u minh.
Nguyễn Hữu Tùng