Truyện ngắn:
CA TRỰC
Bảy vội vàng thu xếp đồ đạc trên bàn khám sau khi khám xong bệnh nhân cuối cùng. Pḥng mạch của Bảy có diện tích chừng sáu mét vuông, quá nhỏ so với số bệnh đến khám. Chiều nào khách cũng đông. Nhà Bảy ở hơi xa bệnh viện lớn nơi anh làm, nên Bảy thuê pḥng mạch gần bệnh viện cho tiện và dễ làm ăn hơn.
Đồng hồ đă chỉ 9h tối, hôm nay là ngày trực chính, mà lại trực cấp cứu nữa nên anh hơi lo lắng. Bảy để ư ngày nào anh trực, th́ pḥng mạch lại đông hơn b́nh thường.
- Anh ăn ít cơm rồi hăy đi trực- Hà vừa dọn xong tủ thuốc , vừa đếm tiền vừa dịu dàng nói với chồng.
Trên bàn phía sau cánh cửa, bữa cơm đă dọn sẵn. Bảy rất mệt, nhưng vẫn cố gắng vội vàng ăn,vừa hỏi:
- Hôm nay được bao nhiêu khách vậy em?
- Hơn sáu chục anh ạ !
- Vậy là nhiều tiền đó, em cố gắng thu xếp cẩn thận và về sớm với con em nhé.
Hà lái chiếc Altis đi nhanh qua các con đường về nhà, ḷng hạnh phúc tràn đầy trong trái tim yêu thương. Hà nghĩ đến chồng, thuở nào Bảy chỉ là anh Sinh viên Y khoa nghèo từ tỉnh lên Thành phố, vừa bươn chải vừa đi học. Bảy thường kể rằng, anh học rất giỏi. ừ, nhà nghèo mà học giỏi, lại đẹp trai nữa. C̣n Hà là con nhà khá giả, học đến lớp 12 Ba mẹ hướng Hà vào con đường buôn bán, ba mẹ Hà không thiết ǵ việc học nhiều. Ba mẹ nhiều nhà. Nhà cửa, cửa tiệm mỗi anh chị em một cái, nghề kinh doanh của ai cũng phát đạt. Hà là con út, ba mẹ muốn t́m một người danh giá để lấp đầy khoảng trống tiền tài. Vậy là Bảy lọt vào mắt xanh của Hà từ khi Bảy ở vào năm thứ 6, năm cuối của Đại học y khoa. Hà đang suy nghĩ miên man, xe đến nhà lúc nào không biết, tiếng c̣i xe và người giúp việc ra đón nàng vào.
- Mèo nheo ngủ chưa chị? Hà gọi con gái la Mèo nheo.
- Ngủ rồi chị- cháu xem tivi, học vài phút rồi ngủ.
Hà quăng người lên giường và ngủ thiếp đi.
Tiếng chuông điện thoại, rồi tiếng gơ cửa liên hồi đă đánh thức giấc ngủ của Bảy. Anh đang ch́m trong giấc mơ tuyệt đẹp, nơi ấy có căn nhà xinh xắn và hàng cây phong ngả màu vàng, đỏ của mùa thu xứ lạnh, anh đang ngồi cạnh vợ cùng hai đứa con xinh xắn lớn khôn đang vào Đại học danh tiếng, rồi anh đang trên chiếc xe hàng hiệu và lướt đi trên con đường cạnh bờ biển , những viên đá rải đường nhẳn nhọn làm rung nhẹ chiếc xe, anh giật ḿnh và nghe tiếng ai kêu cửa
- Dạ thưa Bác sĩ, có bệnh nặng lắm, vào cấp cứu nảy giờ.
- Đă lâu chưa cô Thắm
- Dạ, đă hơn 15 phút và đang thở oxygen
- Sao cô gọi tôi chậm vậy
- Dạ, đầu tiên em sợ phá giấc ngủ Bác, nhưng sau thấy nặng quá nên em mới dám gọi.
Bảy vội vàng kéo chiếc áo blouse, chỉ kịp choàng vào vai chứ chưa kịp mặc vào. Anh quên bén phải rửa mặt và vuốt lại mái tóc trước khi ra gặp bệnh nhân.
Hôm qua anh đă gửi trực cho một Bác sĩ ở tỉnh về học chuyên khoa 1 tại Bệnh viện anh, mà người này cũng cùng quê nữa, nên anh yên tâm là không bị trưởng khoa cho là nhờ người trực giúp, hơn nữa anh sẽ có nhiều thời gian cho pḥng mạch hơn. Mỗi lần như vậy, anh thường tặng lại cho đồng nghiệp một ít tiền, như chia sẽ khó khăn cho Bác sĩ về học tại đây, riết rồi cũng thành thông lệ.
- Đầu giờ có bệnh nặng như vậy không cô?
- Dạ không, chỉ là bệnh cấp cứu nhẹ thôi ,Bác sĩ Toại đă giải quyết hết rồi ạ.
- Cô chuẩn bị cho tôi dụng cụ đặt nội khí quản nhé.
Người điều dưỡng đi thật nhanh về phía tủ và lấy ra bộ dụng cụ đặt nội khí quản.
- Hai cô giúp tôi đỡ vai và hạ đầu bệnh nhân
Bệnh nhân phản xạ và lên cơn ho sặc sụa trong cơn mê. Bảy cố gắng đặt nội khí quản vào đường miệng nhưng không được, anh vội vàng đặt vào đường mũi với bàn tay khéo léo nhẹ nhàng, rồi công việc cũng xong. Bệnh nhân thở Oxygen qua ống khí quản nhựa.
- Cô đo điện tim đồ chưa vậy?
- Dạ đo rồi
- Cho tôi xem
Bảy nh́n qua điện tim đồ và bắt đầu cho chỉ định thuốc và xét nghiệm ngay
Sóng điện tim của máy monitor, một đường thẳng điện chạy dài từ trái sang phải của màn h́nh. Anh tái mặt và gọi người điều dưỡng.
- Lấy cho tôi hai ống adrenalin và kim để tiêm trực tiếp vào tim nhé.
- Lấy shock tim giúp tôi
Bảy để hai cực máy shock tim vào trước ngực người bệnh nhân, thân thể người bệnh nhân nấc tung lên làm rung chuyển cả giường.
- Cho thêm Hydrocortisone nhé, thêm adrendin tĩnh mạch.
Bảy tiếp tục xoa bóp tim cho người bệnh. Một tiếng trôi qua, có lúc anh muốn buông tay v́ mệt, ranh giới giữa nhiệt t́nh và thoái lui thật mong manh, tất cả sự nhiệt huyết được thay thế ngay với cảm giác chấp nhận và an ủi rằng bệnh này nặng “ dĩ nhiên phải chết” không phải v́ ḿnh, chắc thân nhân người bệnh không biết ǵ đâu, rằng họ đă chứng kiến sự nổ lực của ḿnh mà, đâu có ǵ để dày ṿ ḿnh được.
Bảy đang nghĩ về con anh, vợ anh giờ đang ngon giấc, anh không muốn họ phải ưu tư cùng anh, không muốn họ phải chia sẻ cái cảnh này của anh. Bảy b́nh tĩnh thả hết dụng cụ cấp cứu và và viết hồ sơ khai tử.
- Dạ, có phải v́ chúng ta cấp cứu chậm quá không Bác? Cô điều dưởng khẻ nói bên tai Bảy.
- Sao cô lại hỏi tôi như vậy?
- V́ khi gọi Bác nhiều lần, gia đ́nh cũng biết
- Suỵt ! Bảy đưa ngón tay trỏ giơ lên miệng như chừng ra dấu hiệu nên giữ im lặng khoảng trống ngủ quên của ḿnh.
Anh tự hiểu rằng với bệnh viêm tắc phế quản măn bội nhiễm và trạng thái vào cấp cứu ở giai đoạn sớm có thể cứu được. Anh vẫn thẩn thờ ngồi đó, trí óc xoay quần và tinh thần bối rối, anh đang nghĩ đến câu hỏi của cô điều dưỡng “ Có phải v́ chúng ta cấp cứu chậm không Bác”. Bảy mở cửa ra ngoài hít một hơi dài, như thể tự trấn an ḿnh- Bảy ơi, không sao đâu- dù sao bệnh này cũng nặng, mà ḿnh làm thủ tục cấp cứu cũng nhiệt t́nh mà.
- Bác Bảy, hôm nay có tờ báo viết về Bác đó, tôi cũng thấy lo.
- Nội dung ra sao Bác sĩ Tâm?
- Gia đ́nh nói Bác cấp cứu chậm, nên bệnh nhân không qua khỏi và họ đ̣i kiện bác ra ṭa.
Bảy cảm thấy bủn rủn chân tay và anh nghe rơ từng tiếng trống ngực. Hay ḿnh xin nghỉ vài hôm, không biết Giám đốc bệnh viện có đồng ư hay không - Bảy đang suy nghĩ.
Cảm giác chơi vơi trong anh đă có từ sáng, hành lang bệnh viện thật vắng vẻ, pḥng làm việc hàng ngày của anh cũng trơ trọi hơn, nơi bàn anh ở cantin bệnh viện không ai đến ngồi như thường nhật. Nhiều nụ cười nửa miệng, những ánh mắt trách móc, những cái bắt tay chia sẻ, khiến ḷng anh cảm thấy tơi bời. Bảy muốn bỏ tất cả và đi thật xa để không c̣n nh́n thấy thanh phố nầy, bệnh viện nầy, những con người ở đây nữa.
- Anh, công việc đến đâu rồi? – Hà nói
Hà thẩn thờ, nàng muốn chia sẻ cùng chồng, nhưng không biết bắt đầu ra sao v́ đây là lần đầu tiên nàng gặp phải sự việc như thế này, những lần trước nhẹ hơn, nàng tự đứng ra lo liệu cho chồng.
- Không sao đâu em, vấn đề là anh không chịu được không khí ngột ngạt tại khoa và tại bệnh viện trong lúc này. Anh cảm nhận ít người thông cảm với anh
Bảy suy nghĩ đến những đứa con đang học tại nước ngoài sẽ ra sao nếu việc này tệ hại. ở nước ngoài, nó có thể biết những thông tin này, v́ hằng ngày nó cũng lên mạng, rồi sẽ suy nghĩ ra sao về ba nó. Nó có nghĩ ba nó v́ thiếu trách nhiệm để xảy ra rủi ro cho người bệnh, nó hụt hẫng biết bao , nó sẽ suy nghĩ đồng tiền ba nó gửi đi học nước ngoài là do ba mẹ tạo ra như thế đó sao? Nó c̣n vững tâm để tiếp tục trên con đường học tập hay là nó nghĩ quẩn điều ǵ…
Rồi lại suy nghĩ đến tài sản hiện có, nào nhà cửa ở Phường 1 và Phường 5, nào xe cộ, nào hùn vốn vào công ty Dược, à mà có tài sản của gia đ́nh Hà nữa mà, đâu có ǵ lo lắng lắm. Bảy vừa đi bộ trong công viên vừa suy nghĩ miên man, nỗi sợ sệt lại dâng lên trong anh làm anh ngao ngán , Anh tự dưng nhớ đến cha mẹ,anh chị em trong gia đ́nh. Anh cảm thấy h́nh như nơi chốn ấy có một sự an ủi làm vơi đi nỗi ḷng trăn trở đang hiện diện trong anh. Ba mẹ anh đặt tên cho anh là Bảy v́ anh thứ bảy trong gia đ́nh 9 anh chị em. Gia đ́nh sống vào nghề nông, quanh năm quanh quẩn ruộng vườn và mấy sào trái cây. Cha mẹ cho anh học nhiều nhất v́ các anh chị trước phải lo phụ việc đồng áng với ba mẹ, c̣n hai em nhỏ th́ thiếu sức khỏe, thường bị bệnh, học hành dở dang. Gia đ́nh ở quê thật khó khăn mà ba mẹ và các em lại đau ốm liên miên, nên Bảy luôn luôn nuôi mộng học Bác sĩ thật giỏi để điều trị cho gia đ́nh và làng xóm. Có thời kỳ cuối năm Trung học nhận phần thưởng, thầy cô thường hỏi câu “ Sau này em sẽ học ngành ǵ?” Bảy liền trả lời “ Em mơ về ngành Bác sĩ”. Bác sĩ giúp ích nhiều bà con nghèo bị bệnh. Bảy không nói là giúp cho gia đ́nh v́ gia đ́nh cũng nằm trong đó. H́nh ảnh làng quê nghèo, h́nh ảnh cánh đồng xanh bất tận, h́nh ảnh đàn c̣ trắng trở về tổ sau buổi hoàng hôn, h́nh ảnh những người mẹ quê, em nhỏ đi chân đất, bắt cua, bắt cá,.. đă hun đút nhân cách một cậu học tṛ giỏi h́nh thành ước mơ thành Bác sĩ để phục vụ bệnh nhân. Sự dung di đó, những ư nghĩ đẹp đẽ từ xa xưa ấy anh chưa thực hiện được, hay là nó đă trở thành dĩ văng và không bao giờ có được khi mà những ánh hào quang của Sài G̣n hoa lệ, những con đường đầy xe, những cảnh tượng người ngược kẻ xuôi đầy phố xá, những bữa tiệc linh đ́nh, những phụ nữ biết làm cho ḿnh xinh xắn hơn ra và sẵn ḷng trút lấy hầu bao để vờn người Bác sĩ. Và anh đă ngă vào con đường đầy hoa hồng ấy vào cuối năm sắp ra trường- Bảy đă trở thành Bác sĩ Sài G̣n chính cống, được hộ khẩu Thành phố, được làm ở Bệnh viện lớn. Những dẫn dắt của nhu cầu cuộc sống ngày càng cao, cao ngất ngưởng, làm anh giật ḿnh kinh ngạc khi nghĩ về quê hương “ Sao quê ḿnh nghèo như thế?”
- Anh, trông anh hốc hác quá- Hà nói khi vừa chạm mặt với Bảy đang đi đến đối diện với ḿnh.
- Anh thấy mệt mỏi, chán chường quá em à.
- Anh phải cố lên, ở đời không có ǵ là ko làm được cả. Bây giờ chúng ta đang ăn nên làm ra, thu nhập của gia đ́nh ḿnh mỗi tháng ngoài tiền lương chính chưa đến năm triệu của anh, c̣n có tiền khám bệnh ở Pḥng mạch, tiền hoa hồng từ tŕnh dược viên, tiền hoa hồng từ các pḥng xét nghiệm, chẩn đoán h́nh ảnh, c̣n tiền thân nhân biếu tặng, tiền cho mướn nhà, tiền dư của các cuộc đi hội thảo nước ngoài, anh không tiêu đồng nào mà đem về cho em giữ hết c̣n ǵ. Đó là phương tiện để ḿnh lo liệu mà, anh yên tâm đi anh ạ.
Bảy bẽn lẽn nh́n sang chỗ khác, dường như anh không dám suy nghĩ về khoảng thu nhập hằng tháng của ḿnh. Thu nhập mà không phải từ công sức của ḿnh. Bảy suy nghĩ- có phải chăng những thu nhập này nó kéo anh đến bờ vực thẳm ngày hôm nay.
- Em có kế hoạch ǵ sao em? Bảy hỏi vội
- Có rồi anh, em nhờ Luật sư rồi, họ sẽ làm sao cho không đưa vào điều khoản” vô ư gây chết người”- Luật sư bảo em nên gặp Giám đốc để thiết kế lại hồ sơ, em cũng đă làm rồi. Ngày mai em gặp gia đ́nh thương lượng trực tiếp, xem họ đ̣i hỏi giá nào, ḿnh có thể “trả giá” được mà anh.
- Cảm ơn em
Bảy suy nghĩ bệnh nhân trở thành hàng hóa, Bác sĩ trở thành hàng hóa và dịch vụ y tế, dịch vụ chăm sóc cho người bệnh trở thành cái nghề trao đổi hàng hóa hay sao? Những ước mơ ngày xưa ấy xa vời vợi. Không c̣n cơ hội nào để làm lại hay sao? Anh ngồi tựa vào chiếc ghế công viên, ḷng hoang mang vô độ và thầm cảm ơn vợ, v́ ḿnh, v́ con nàng đă làm tất cả để bảo vệ thành tŕ đă có, cho dù thành tŕ ấy xây bằng cách nào đi nữa.
Thành phố đă lên đèn từ lâu. Hai bóng người d́u nhau về nhà. Nàng bật đèn nhà bếp sáng choang. Anh nh́n vợ và điểm nụ cười ngượng nghịu- bên kia đầu giây có tiếng hỏi của đứa con trai- Có phải ba trên mặt báo?
Nguyễn Hữu Tùng
21/8/2013 - Bài dự thi số 11