Bảo lụt, thiên
tai lại dồn dập
vào mảnh đất quê nghèo miền Trung.
Bao Bà Mẹ bị lũ cuốn trôi,
và sản phụ trên đường đi sanh, cũng không tránh khỏi..
Thật xót xa và đau lòng.!
Bài thơ này như là nén Tâm hương,
nhớ về các Bà Mẹ quê hương.!
BÀN TAY MẸ ĐÂU RỒI
Bàn tay Mẹ.. đâu rồi.?
Ôi.. Mẹ đã chìm sâu.
Dòng thác lũ chơi vơi..
Trôi Mẹ gầy tã tơi.!
Không một lời trăn trối..
Bếp lửa buồn mồ côi,
Ai còn ai.. ngóng đợi.?
Vườn rau Mẹ.. bồi hồi.!
Mồ hôi Mẹ một đời..
Thấm đất màu.. sông trôi,
Cay đắng mặn vành môi,
Một thời tiếng võng nôi,
Chạnh lòng con cuối trời..
Ơi.. Người Mẹ quê tôi.!
Mưa vẫn rơi.. mãi rơi..
Mái nhà tranh ngập rồi,
Cánh tay gầy buông trôi..
Ôi.. Phận người chìm nỗi.?
Sóng bạc màu như vôi.!
Trên quê hương cơ cầu..
Dãi dầu bao đớn đau.?
Đêm dài.. đêm dài sâu..
Tang thương trắng mái đầu.!
Biết về đâu.. về đâu.?
Xác thân gầy trôi mau..
Hay chìm đáy sông sâu.?
Lời kinh cầu bất tận..
Mắt lệ sầu lặng căm.!
Chấp tay Mẹ Việt Nam..
Trăm năm nén hương cầu,
Trăm năm đóa hoa sầu..
Đã chìm sâu biển dâu.!
Thuận Hào