Ngày Cụ an yên.
Tháng mười năm ngoái, bạn bè PCT 72 chúng tôi về thăm Đại Lộc.
Chúng tôi đến chào thăm Mẹ bạn Phan Đình Tân cùng gia đình.
Tôi đã may mắn được ngồi bên Cụ, lắng nghe và thăm hỏi.
Cụ gần trăm tuổi, thường ngày an nhiên trên chiếc giường nhỏ, hướng ra sân vườn.
Đôi mắt Cụ không còn nhìn thấy cảnh vật, nhưng ánh sáng trong tâm thì vẫn chan
chứa.
Cụ vui sống cùng con cháu, trong niềm an bình của tuổi già.
Lúc ra về, tôi cúi chào, được Cụ đặt bàn tay hiền từ lên đầu.
Trong khoảnh khắc ấy, tôi cảm nhận như một lời chúc phúc, một sự trao truyền
lặng lẽ nhưng đầy đủ –
niềm vui sống, sự viên mãn sau một đời cần lao, và bình an khi nghỉ ngơi, hưởng
hạnh phúc bên gia đình.
Lòng tôi tràn ngập hân hoan.
Hôm nay nghe tin Cụ vừa đi xa, ký ức ấy lại ùa về.
Tôi nhớ bàn tay Cụ, nhớ sự ấm áp và nhẹ nhàng như lời nhắn gửi:
thời gian có đi qua, nhưng sự thanh thản và tròn đầy vẫn còn đó,
ở lại trong tim người thân, trong ký ức của những ai đã từng có duyên gặp gỡ.
Xin tiễn biệt Cụ, bằng tất cả sự kính trọng và lòng biết ơn.
Đà Nẵng, 23/8/20225