Một chuyến trở về nhà vô cùng mêt mõi, sau hơn 30 giờ trên máy bay, mới cảm thấy sức khỏe mình vô cùng tệ hại. Ngủ li bì hơn hai ngày mới dậy nỗi thì nhận được tin Phước ra đi, tuy không có gì bất ngờ vì cái chết đã được báo trước nhưng sao lòng vẫn cứ đớn đau và nước mắt chực trào nơi khóe mắt. Có cái gì ấm ức trong lòng mà mình không hiểu được.Một chuyến đi tìm về tuổi học trò để vui với ban nhưng cũng không trọn vẹn. Biển, sóng, trăng soi bàng bạc, tiếng cười vui của bạn bè làm ấm lòng mình. Nào nâng ly, chỉ một hơi thôi thì đời chẳng là gì cả bạn ạ. Rồi những sáng sớm ngày chủ nhật, không khí thật tĩnh lặng, bên ly cafe điếu thuốc, chắc mình nhớ các bạn nhiều thật nhiều như chưa bao giờ được nhớ, như chưa bao giờ được thương yêu các bạn. Hỡi đại dương.sóng, gió, xin mang lại sức khỏe cho tất cả các bạn tôi, những người mà tôi hằng yêu thương trong cuộc đời và mang lại sự bình an cho các bạn đến ngày cuối đời.

Thân ái. Đại Hùng


Chào Hùng.

Một tối nào đấy, bạn nhìn lên bầu trời, hãy nhớ rằng đâu đấy, biển, Đà Nẵng, như hôm nào các bạn cùng ngồi.
À, những bước chân của bạn, nơi đây, bãi biển, sóng, cát ...........
Chúc sức khỏe.

TV Cát.